Vì vậy Hách Kính Nghiêu thuận thế giữ lấy...mông cô.
Bàn tay nóng hổi của người đàn ông bao trùm lên chỗ đó, vừa mập mờ vừa hợp lý, Tô Chỉ Hề càng lo sợ.
"Hách... Hách Kính Nghiêu..." Giọng nói của cô mang theo sự cầu khẩn.
"Ừ." Người đàn ông khàn giọng lên tiếng, hàm chứa sự nhẫn nại và đắc ý.
Cánh tay của anh hơi dùng lực nâng Tô Chỉ Hề lên, đầu gối chen vào giữa hai chân của cô, nụ hôn nóng rực chuyển đến cái cổ trắng nõn của cô.
Tô Chỉ Hề không nhịn được hít vào một hơi, dùng sức cắn chặt môi dưới kiềm chế...tiếng rên của mình.
Sự tê dại này khiến đầu óc cô trống rỗng, cảm nhận được cơ thể căng cứng của người đàn ông, không kiềm chế được, cơ thể cô run rẩy.
Đột nhiên Hách Kính Nghiêu xoay người, trực tiếp ôm cô đến ghế sofa, cả người đè lên người cô, nhắm thật chính xác cắn lên môi cô.
Cuối cùng Tô Chỉ Hề cũng cảm nhận rõ sự kinh hãi.
Hai mắt cô mở to, đối diện là đôi mắt sâu không thấy đáy của Hách Kính Nghiêu, đôi mắt tối đen như vậy, giống như muốn túm cô cùng nhảy xuống vực sâu.
Hai tay cổ tay bị anh giữ chặt, Tô Chỉ Hề chợt phát hiện, cô không giãy dụa được, cũng không kêu cứu được.
Người đàn ông cũng không giống như bình thường, không đơn giản chỉ là đùa giỡn.
Anh... Thật sự muốn cô!
Tô Chỉ Hề hoảng sợ mở to hai mắt!
Đột nhiên Hách Kính Nghiêu kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, dùng một tay để giữ, tay còn lại cầm...ngực cô!
Xúc cảm kinh người khiến hơi thở của người đàn ông trở nên dồn dập.
Ánh mắt của anh đang mỉm cười, còn mang theo vài phần tò mò.
Cuối cùng Tô Chỉ Hề cũng nhịn không nổi nữa, gương mặt của cô đỏ bừng, không biết vì tức giận hay vì động tình, trong mắt càng tích tụ nhiều nước mắt.
"Hách... Ưm!" Cô mở miệng rất khó khăn, lại khiến người đàn ông tiếp có cơ hội tiếp tục xâm nhập.
...
Hách Kính Nghiêu đã hoàn toàn quên mục đích của mình.
Từ lúc nhìn thấy cô gái này, khát vọng đối với cô chiếm phần lớn hơn, khiến cho anh ngay lập tức mất đi toàn bộ lý trí.
Bộ ngực mềm mại dấy lên ngọn lửa nóng, cảm giác thỏa mãn kinh người!
Anh cảm giác tất cả tế bào đang sôi trào, cảm giác kích thích chưa bao giờ có đang hoành hành khiến anh háo hức muốn tìm ra một bước đột phá!
"Chỉ Hề..." Anh khàn giọng gọi tên cô, rốt cục cũng cam lòng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Chỉ Hề gắt gao cắn môi, nước mắt đầy mặt, thoạt nhìn qua giống như vừa chịu đựng vừa đau khổ.
Đôi môi mỉm cười của anh co rút, sau đó là tiếng mắng chửi âm thầm.
Người đàn ông không thể không điều chỉnh lại động tác, dằn dục vọng của bản thân xuống, sau đó buông cổ tay của cô ra, ôm Tô Chỉ Hề vào trong lòng.
Tô Chỉ Hề không ngờ anh sẽ buông tha mình, theo bản năng cô co rụt lại, tránh khỏi ngực của anh. Hai mắt mở to, trong mắt còn hàm chứa sự sợ hãi.
Hách Kính Nghiêu nhíu mày.
Căn cứ vào những gì Hoắc Diễn Huy nói, nếu như một người phụ nữ chống lại sự tiếp xúc thân mật của người đàn ông, chứng tỏ người phụ nữ đó không thích người đàn ông này.
Cô ấy sợ đến mức như vậy... Chẳng lẽ cô ấy ghét mình như vậy sao?
Trong nội tâm Hách Kính Nghiêu dâng lên cảm giác khủng hoảng.
"Xin lỗi." Anh trầm thấp mở miệng, giọng nói vẫn còn chứa dục vọng khó cưỡng.
Tô Chỉ Hề cắn môi, nhìn thấy anh nhíu mày, cũng hơi ảo não.
"Thiếu gia Hách, tôi không phải loại người như vậy!" Cô xấu hổ mở miệng.
Chẳng lẽ mấy lần trước biểu hiện của cô quá dễ nói chuyện, khiến anh nghĩ rằng có thể đối xử với mình như thế nào cũng được?
Bỗng nhiên Hách Kính Nghiêu nở nụ cười.
"Ừ, tôi biết rõ." Cổ họng của anh nhúc nhích qua lại, tay khẽ vuốt tóc của nàng, "Vừa rồi, là tôi kìm lòng không được."