• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khách sạn Mộ Vân.

Lần cử hành "The Challenge Cup" này, vào lúc 9 giờ sáng đã có báo cáo không còn chỗ ngồi, các đội dự thi đều đang khẩn trương chuẩn bị ở bên trong, khách mời cũng đã ngồi vào vị trí từ lâu.

Ở tầng 2 là nơi dành cho khách quý, ở đây có phòng VIP, tầm nhìn cực kỳ tốt, có thể nhìn thấy hết sâu khấu.

Vân Thâm Hàn làm người phụ trách cũng đang ngồi trong phòng nghỉ, không nói gì nhìn người khách quý đang trầm ngâm trong phòng.

"Rốt cục cậu đang nhìn cái gì? Chỉ là một trận đấu cho sinh viên đại học mà thôi, có cái gì hay mà nhìn." Vân Thâm Hàn nhịn không được châm chọc.

Hách Kính Nghiêu rất hứng thú quan sát bảng báo cáo ở đại sảnh, Nghe anh ta nói vậy, khóe môi nhếch lên: "Thân là người phụ trách, mà sự quan tâm của cậu đối với cuộc thi đấu này không đủ."

Vân Thâm Hàn không giải thích được: "Người phụ trách chỉ là danh nghĩa, chẳng lẽ cứ làm người phụ trách trận đấu thì tôi phải tự mình đi tổ chức?"

"Ít nhất cậu cũng phải có một tờ danh sách dự thi chứ?" Hách Kính Nghiêu nói xong, ánh mắt vẫn đặt trên bảng báo cáo ở đại sảnh.

Vân Thâm Hàn mơ hồ ý thức được cái gì, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, không bao lâu, một tờ danh sách được đưa đến tay anh ta.

Anh ta lập tức nhìn thấy một cái tên.

Tô Chỉ Hề.

Quả nhiên là cô. Cũng chỉ có người phụ nữ này, mới có thể khiến một người làm việc điên cuồng như Hách Kính Nghiêu thoái thác tất cả công việc để tới đây.

Vân Thâm Hàn đau lòng mỉm cười, dằn sự phức tạp trong tâm tình xuống, anh ta mở miệng nói: "Làm sao vậy, chẳng lẽ đến bây giờ cậu vẫn chưa thu phục được cô ấy?"

Hách Kính Nghiêu nhếch môi: "Cậu thì biết cái gì."

Đôi mắt lạnh lùng của Vân Thâm Hàn khẽ di chuyển, cố nén cảm giác bị châm chọc.

Hách Kính Nghiêu chẳng quan tâm đến thái độ của Vân Thâm Hàn. Anh đã nhìn thấy đội ngũ dự thi của đại học Viêm Châu, nhưng anh không nhìn thấy bóng dáng của Tô Chỉ Hề.

Người phụ nữ này chạy đi đâu?

Cô bỏ rất nhiều tâm huyết cho cuộc thi này như vậy, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô tuyệt đối không vắng họp.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Hách Kính Nghiêu nhíu mày. Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Tô Chỉ Hề. Anh chưa bao giờ nói chuyện với Tô Chỉ Hề qua điện thoại, nhưng để nhớ số điện thoại của cô với anh mà nói cũng không phải việc khó.

Chuông điện thoại vang lên rất lâu vẫn không người có nghe.

Sắc mặt Hách Kính Nghiêu dần trầm xuống, đội ngũ dự thi thứ nhất đã làm xong báo cáo, đợi thêm một lúc, Tô Chỉ Hề vẫn không xuất hiện, bỗng nhiên anh đứng lên.

**

Bên này, cuối cùng Ninh Dịch Thần  cũng đồng ý để Tô Chỉ Hề đưa mình đi bệnh viện.

Chiếc xe nhập vào dòng xe, Tô Chỉ Hề đạp chân ga, không bao lâu, điện thoại trong túi kêu vang điên cuồng.

Bây giờ là chín giờ sáng, trận đấu đã bắt đầu, chắc Thẩm Uẩn San gọi điện thúc giục cô?

Nghĩ đến vì lần tranh tài này mà mình chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng lại không thể đi dự họp, trong lòng Tô Chỉ Hề có hơi khó chịu. Nhưng cô cũng không vì thế mà dao động.

Ninh Dịch Thần cũng nghe được tiếng chuông điện thoại kêu vang, anh ta liếc nhìn Tô Chỉ Hề, thấy cô vẫn bình tĩnh và kiên định như cũ.

Nhìn bộ dạng của Tô Chỉ Hề, khiến anh rất khó nhận ra điểm chung giữa cô và người phụ nữ thâm trầm, lòng dạ hẹp hòi khi nãy.

Hơn 10 phút sau, cuối cùng xe cũng đến bệnh viện Tư Minh. Mấy nhân viên y tá đã chờ sẵn ở đó, thấy Tô Chỉ Hề dừng xe, bọn họ nhanh chóng xông tới, mở cửa tay lái phụ ra, đỡ Ninh Dịch Thần xuống xe.

Tô Chỉ Hề cũng xuống xe, chuẩn bị đi theo. Ninh Dịch Thần lại quay đầu nhìn cô, nói: "Cô về được rồi, có lẽ đã qua thời gian bắt đầu trận đấu."

"Không được." Cô khẽ lắc đầu, "Trừ khi tôi xác định anh không có việc gì, nếu không tôi sẽ không rời đi."

Sắc mặt Ninh Dịch Thần lạnh lẽo: "Tô Chỉ Hề, cô không cần phải làm bộ làm kịch trước mặt tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK