Bất cứ hành động nào của anh đều toát lên vẻ gợi cảm khó tả.
Tô Chỉ Hề ảo não ôm lấy gò má đỏ bừng.
Suy nghĩ hỗn loạn, cô vừa ngửi được mùi hương...thuộc về Hách Kính Nghiêu, mùi hương tỏa ra từ cái áo sơ mi kia.
Tô Chỉ Hề rất muốn che cái mũi của mình lại.
Cô không thể để anh đầu độc cô thêm một lần nữa.
Hơn nữa, với xuất thân của thiếu gia Hách, khẳng định anh là một người được giáo dục tốt, đứng cởi áo trước mặt người ngoài, còn tiện tay ném xuống đất... Một người đàn ông được bồi dưỡng văn hóa đạo đức sẽ làm chuyện này sao?
Trừ khi... Anh cố ý!
Ý thức được điều này, Tô Chỉ Hề càng cảm giác mình đã đưa ra một quyết định lỗ mãng.
Cô có cảm giác mình đang đi vào miệng cọp.
Hiện tại Thiếu gia Hách còn ở trong phòng tắm, nếu cô tự ý bỏ đi thì cũng không đúng, dù sao cũng nên chờ anh đi ra, chào anh một câu...Nhưng mà nếu chờ anh đi ra, cô còn có cơ hội rời đi sao?
Hơn nữa, cô còn chưa được nhìn thấy màn hình giám sát... Không lấy được chứng cứ, cô cũng không cam tâm.
Trong lòng Tô Chỉ Hề đang đấu tranh kịch liệt.
Đúng lúc này, tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng dừng lại, xem ra, Hách Kính Nghiêu sẽ đi ra ngoài ngay bây giờ.
Đã như vậy, cô nên chờ anh đi ra... Tô Chỉ Hề hạ quyết tâm, hồi hộp chờ đợi.
Năm phút đồng hồ trôi qua, trong phòng tắm không có động tĩnh gì...
Mười phút...
Hai mươi phút...
Nửa giờ...
Mắt thấy thời gian kí túc xá đóng cửa sắp đến rồi, cuối cùng Tô Chỉ Hề cũng không nhịn được nữa.
Từ trên ghế sofa cô đứng lên, nhìn xung quanh phía bên ngoài phòng tắm.
Thiếu gia Hách vẫn chưa đi ra, anh đang làm cái gì?
Chẳng lẽ...Xảy ra chuyện gì rồi?
Nghĩ tới đây, Tô Chỉ Hề rất bối rối, cô không còn biết xấu hổ là gì, đi đến cửa phòng tắm nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng kêu: "Thiếu gia Hách?"
Bên trong không có bất kỳ tiếng động gì.
Tô Chỉ Hề càng thêm lo lắng, thử vặn tay nắm cửa, vặn một cái cửa đã mở ra.
Cô có hơi do dự, ngộ nhỡ Hách Kính Nghiêu không sao, đột nhiên cô xông vào chẳng phải là quá vô lễ sao? Hơn nữa, có thể anh đang không mặc gì...
Tô Chỉ Hề đỏ mặt, cất giọng gọi anh lần nữa: "Thiếu gia Hách, anh không sao chứ?"
Đợi nửa phút, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Cuối cùng Tô Chỉ Hề nhịn không được, lỡ thiếu gia Hách phát bệnh đột ngột thì sao đây?
Cô cắn răng, đẩy cửa ra đi vào.
Trong phòng tắm còn lưu lại một lớp sương mù, nhìn đi nhìn lại, ở trong không có một bóng người! Chỉ có một cái bồn tắm chứa đầy nước với những gợn sóng khẽ động.
Chẳng lẽ anh té xỉu trong bồn tắm?
Sắc mặt Tô Chỉ Hề trắng nhợt. Vội chạy lại bên cạnh bồn tắm, cho tay xuống dưới nước, sốt ruột kêu: "Thiếu gia Hách!"
Rất nhanh, ngón tay của cô chạm phải một cơ thể trắng mịn cứng rắn, một giây sau, eo của cô bị một bàn tay mạnh mẽ bóp chặt.
Trời đất xoay chuyển, bọt nước văng khắp nơi.
Đợi Tô Chỉ Hề kịp phản ứng, cả người cô đã ướt đẫm nằm sấp ở trong bồn tắm...
Chính xác mà nói, là nằm sấp ở trên người anh. Tay của cô, đặt ở trên ngực người đàn ông.
Từ trong nước Hách Kính Nghiêu nâng nửa người lên, lộ ra lồng ngực rắn chắc, anh khẽ lau những giọt nước trên mặt, nhẹ nhàng cười: "Em đang làm cái gì vậy?"
Sắc mặt Tô Chỉ Hề từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang xanh, rồi từ xanh lại chuyển về hồng...
"Tôi... Tôi... Tôi nghĩ anh đã xảy ra chuyện gì rồi." Cô run rẩy giải thích, "Lúc nãy tôi đứng ở bên ngoài gọi anh, nhưng không thấy anh trả lời..."
"Bởi vì tôi lặn xuống nước, nên không nghe thấy gì." Anh nhếch khóe môi, tròng mắt đen nhánh chứa đựng sự mập mờ, "Tô Chỉ Hề, thì ra em quan tâm tôi đến như vậy?"