Tô Chỉ Hề cười một tiếng: "Anh cứ coi như tôi đang làm bộ làm kịch cũng tốt."
Cô biết mình đi theo cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng cô phải làm như vậy. Bởi vì Ninh Dịch Thần vì cứu cô nên mới bị thương, cho nên cô muốn xác định anh ta không gặp bất kỳ trở ngại gì. Chỉ đơn giản như vậy.
Ninh Dịch Thần cười nhếch miệng, dứt khoát xem nhẹ sự hiện hữu của cô.
Tô Chỉ Hề cũng không thèm để ý. Đưa Ninh Dịch Thần đi chụp ảnh kiểm tra xong, cô bớt chút thời giờ lấy điện thoại ra, lại phát hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ một số máy xa lạ.
Cô nhíu mày, xem nhẹ mấy cuộc gọi này, mở laptop ra. Thẩm Uẩn San luôn hỏi xem cô đang ở nơi nào, còn nói thời gian đội ngũ làm báo cáo là mười giờ, không để cô phải quá gấp.
Mười giờ, đợi Ninh Dịch Thần kiểm tra có kết quả xong, cô chạy về...cũng vẫn có thể tới kịp.
Tô Chỉ Hề nhẹ thở ra.
Không bao lâu, Ninh Dịch Thần làm kiểm tra xong. Vết thương của anh ta cũng không nghiêm trọng, nhưng cũng không đơn giản là rách da như anh ta nói, vết rạn xương rất nhỏ, chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là khỏi.
Rạn xương.
Tô Chỉ Hề nhìn anh ta cố định bắp chân phải, cảm thấy hơi đau lòng.
Ninh Dịch Thần ngửa đầu nhìn thấy biểu tình trên mặt Tô Chỉ Hề đích, trong nội tâm rung động, anh ta nhịn không được mở miệng châm chọc: "Như thế nào, có phải cô muốn ở lại chăm sóc tôi, cho đến khi vết thương của tôi tốt hơn, để thân thiết với tôi sao?"
Tô Chỉ Hề sững sờ, chạm đến ánh mắt mỉa mai của anh ta, trong nội tâm vừa đau đớn vừa cảm thấy khổ sở.
"Đương nhiên là không." Cô nở nụ cười nhạt, "Theo lý mà nói tôi nên trả tiền thuốc men, nhưng mà chắc chắn anh sẽ không tiếp nhận, cho nên, tôi chỉ có thể nói một tiếng cám ơn."
"Không cần." Ninh Dịch Thần nhìn cô, "Tôi chỉ có một yêu cầu, chuyện ngày hôm nay đừng để cho Liên Hề biết."
"Được." Tô Chỉ Hề mỉm cười chua chát, nắm chặt điện thoại, "Anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây."
Nói xong, cô xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Từ hôm nay trở đi, Ninh Dịch Thần đối với cô mà nói, chỉ có một thân phận, chính là vị hôn phu của Tô Liên Hề.
Tô Chỉ Hề kìm nén sự chua xót trong lòng, cố gắng suy nghĩ đến bài báo cáo trong trận đấu. Lúc này, vì mải suy nghĩ nên cô đụng phải thân hình cao lớn của một người đàn ông. Anh ta mặc quần áo màu đen, tôn lên thân hình cao lớn của anh ta, bởi vì đi quá nhanh, áo khoác bay phất phới.
Vài người mặc áo blouse trắng đi sau anh ta.
Tô Chỉ Hề đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, cũng không để ý, nhưng khi người đàn ông vô tình nhìn thấy cô, bỗng nhiên dừng bước.
"Tô Chỉ Hề?" Anh ta kinh ngạc mở miệng.
Tô Chỉ Hề nghe thấy tên của mình, so với anh ta cô còn kinh ngạc hơn: "Anh biết tôi?"
Người đàn ông đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhịn không được cười thành tiếng. Anh ta không trả lời Tô Chỉ Hề...mà lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại: "... Đúng, cô ấy đang ở trong bệnh viện của tôi, nhưng cậu yên tâm, cô ấy rất tốt, không tổn hại gì."
Nói xong, anh ta cúp máy, mỉm cười nhìn Tô Chỉ Hề nói: "Cô đi theo tôi."
Tô Chỉ Hề không hiểu gì: "Nhưng tôi không biết anh. Hơn nữa, tôi..."
"Tôi là viện trưởng của bệnh viện này." Hoắc Diễn Chiêu nhíu mày, "Yên tâm, tôi không phải người xấu."
Viện trưởng?
Tô Chỉ Hề càng không hiểu, nhưng không tự chủ được đuổi kịp bước chân của anh ta.
Hoắc Diễn Chiêu đưa cô vào gian phòng nghỉ: "Cô ngồi ở đây chờ một lát, cậu ấy đang đi trên đường, sẽ tới đây ngay thôi."
"... Ai?" Tô Chỉ Hề cảm thấy rất quái dị.
Hoắc Diễn Chiêu nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, rất rõ ràng ở phía sau.
Anh ta mỉm cười: "Cô sẽ biết ngay thôi."