Câu trả lời của Ninh Dịch Thần như gán hết tội lỗi lên người Tô Chỉ Hề. Tô Quốc An tức giận không kiềm chế được, quay đầu nhìn về phía hai người giúp việc: "Đưa đại tiểu thư về phòng đi, trông chừng tiểu thư cho kỹ."
Tô Chỉ Hề giật mình hiểu ra rằng, bây giờ không còn là lúc khổ sở, tuyệt vọng nữa! Cô xoay người muốn trốn, nhưng mà, đã muộn...
Sau khi bị người giúp việc nhốt vào phòng, cuối cùng Tô Chỉ Hề cũng rơi vào tuyệt vọng.
Không, cô không thể ngồi đây chờ chết!
Ngay lúc cô đang cố gắng nghĩ biện pháp, dưới lầu đột nhiên truyền đến giọng nói tức giận của Tô Quốc An: "Các người là ai? Muốn làm gì?"
Sau đó, hình như cô nghe thấy tiếng hét lên hoảng sợ của Lâm Thục Nguyệt.
Nghe qua giống như trong nhà có người đột nhập vào.
Tô Chỉ Hề không kiềm chế được nắm chặt tay, có lẽ, cô có thể nhân cơ hội chạy trốn đi...
Đột nhiên, cửa phòng của cô bị người đẩy ra, một chú lớn tuổi mặc tây trang đứng ở trước cửa, mỉm cười nói: "Tiểu thư Tô Chỉ Hề đúng không? Thiếu gia của chúng tôi muốn gặp cô."
Tô Chỉ Hề nhìn ông ta đầy cảnh giác: "Thiếu gia của các người là ai?"
"Cô sẽ biết ngay thôi." Ông chú tiếp tục mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng, thậm chí còn...yêu mến?
Hơn nữa, ông chú này nhìn hơi quen mắt.
Tô Chỉ Hề lắc đầu, nhất định là cô nhìn lầm rồi!
"Mời cô đi phía bên này." Đại thúc nghiêng người, giơ tay mời.
Tô Chỉ Hề buộc phải đi ra ngoài.
Việc đã đến nước này, cô không còn sự lựa chọn nào khác. Tuy cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tại thời điểm này mà nói, chưa chắc đã là chuyện xấu.
Dưới lầu, một đám vệ sĩ đang mặc tây trang đứng thành hai hàng ở trong phòng khách. Tô Quốc An rụt bả vai đứng ở cạnh ghế sofa, không ngừng lau mồ hôi trên ót, Lâm Thục Nguyệt bị vệ sĩ giữ lại ở một góc phòng khách, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Tô Chỉ Hề hít sâu một hơi, xuống lầu, đi từng bước xuống phòng khách.
Sau đó, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Hai tay của anh tùy ý đặt trên chỗ dựa của ghế sofa, hai chân thon vắt chéo, giống như một vị vua, tản ra khí chất cao quý không gì so sánh nổi.
Khuôn mặt của người đàn ông này cực kỳ xuất sắc, đôi mắt sâu sắc đen láy, cái mũi cao, đôi môi mỏng, hoàn mỹ như một vị thần.
Nhìn thấy Tô Chỉ Hề xuất hiện, ánh mắt của anh lập tức đặt lên trên người cô, con ngươi đen xoay chuyển, đen tối, sâu sắc giống như một bầu trời đêm...
Sắc mặt Tô Chỉ Hề thay đổi trong phút chốc!
Người đàn ông này, không phải là người đàn ông khi sáng đuổi cô ra khỏi phòng sao?
Anh ta...Tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ tới đây tìm cô tính sổ sao?
Tô Chỉ Hề cảm thấy bủn rủn, hai chân không kìm hãm được run lên.
Tô Quốc An đứng ở một bên mở miệng cười: "Thiếu gia Hách, con gái tôi bướng bỉnh, nếu có đắc tội với ngài, tùy ngài xử trí, tôi không có ý kiến."
Tô Chỉ Hề cắn môi.
Mặc dù Tô Quốc An đã khiến cô thất vọng vô số lần, nhưng khi chính tai nghe ông ta nói như vậy, cô vẫn cảm thấy đau lòng.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa chau mày, bảo vệ sĩ lập tức đưa Tô Quốc An phiền phức và Lâm Thục Nguyệt đang đứng trong góc gom lại một chỗ.
Thấy thế, Tô Chỉ Hề càng hoảng sợ mở to hai mắt.
Nếu như anh ta đến tìm cô tính sổ... Như vậy, cô khẳng định mình chết chắc rồi!
Hách Kính Nghiêu thu hết ánh mắt hoảng sợ của Tô Chỉ Hề vào trong mắt.
Từ buổi sáng, sau khi cô rời khỏi căn phòng, hình như cô chưa rửa mặt chải đầu và nghỉ ngơi thật tốt. Tóc dài rơi toán loạn ở trên gương mặt nhỏ nhắn, chỉ lộ ra một đôi sáng ngời đầy quyến rũ.
Chính là cặp mắt này, nhưng nó lại đang hoảng sợ, giống như một đứa trẻ hoảng sợ.
Bộ ngực đầy đặn, cái éo mảnh khảnh, chân dài thẳng tắp... Cô gái này có vóc dáng cực kì đẹp.
Nhớ tới buổi tối hôm qua, cô nằm dưới thân mình uyển chuyển ngâm nga, cổ họng của Hách Kính Nghiêu hơi bị kéo căng.