"Không phải! Tôi... Tôi chỉ xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo nên quan tâm anh một chút thôi!" Ngực Tô Chỉ Hề bị đè nén, "Nếu anh không bị làm sao, tôi sẽ đi ra ngoài ngay, không làm lỡ việc tắm bồn của anh..."
Mắt Tô Chỉ Hề hơi trợn ngược, bởi vì cô không dám cúi đầu.
Nước trong cùng với những gợn sóng dưới mặt nước, nhất định cơ thể trần trụi của người đàn ông sẽ lộ ra. Khi đi đến bên cạnh bồn tắm cô đã ý thức được điều đó, chỉ có điều lúc đó cô lo lắng cho an nguy của anh, cho nên không để ý.
Nhưng bây giờ, xấu hổ và thẹn thùng đã bao phủ lấy cô.
Đặc biệt là tay của người đàn ông còn một mực nắm lấy eo của cô... Hôm nay cô mặc áo hở eo, nói cách khác, tay của anh không gặp bất kỳ trở ngại nào trực tiếp chạm vào da thịt của cô... Xúc cảm mập mờ từ nơi nào đó truyền đến toàn thân, khiến cô không dám cử động.
"Em ướt hết rồi..." Nói đến đây, giọng của anh hơi khàn, ánh mắt cũng rơi xuống ngực cô, "Vậy thì tắm cùng nhau đi."
Tô Chỉ Hề mặc một chiếc áo T-shirt, lúc này đã bị nước thấm ướt, dán chặt trên làn da, bộ ngực ngạo nghễ lộ rõ. Cô lại đang nằm sấp, chỉ cần hơi cúi xuống, anh có thể nhìn ngắm tuỳ ý.
Cái cổ mịn màng và bộ ngực dính vài giọt nước, càng lúc càng mập mờ trêu chọc người khác.
Quan trọng nhất là, cô gái này đang dạng chân ngồi lên người anh.
Bởi vì khẩn trương và thẹn thùng mà bắp đùi của cô run rẩy, tiếp xúc với thân thể trần truồng của anh... Hách Kính Nghiêu rất muốn đè cô xuống, yêu thương cô thật nhiều.
"Không cần!" Sắc mặt Tô Chỉ Hề đỏ lên, "Cái kia, Thiếu gia Hách, trước tiên anh buông tôi ra được không..."
Tắm cùng nhau? Trừ khi giết cô đi.
Hơn nữa, bây giờ cô thật sự nghi ngờ anh đang cố ý.
Nếu như anh đang tắm bồn, vì sao bồn nước lại trong suốt như vậy, ngay cả chút bọt bóng cũng không có?
Cho dù anh vừa mới lặn xuống nước, nhưng khi cô gọi tên anh lần thứ hai, cho dù anh ở dưới nước, cũng không thể không nghe thấy được, coi thường cô không hiểu gì về vật lý sao?
Quan trọng nhất là, biết rõ cô đang chờ ở bên ngoài, anh còn ở trong đây ngâm nước cái gì...Rõ ràng là anh cố ý, cố ý làm cô lo lắng, sau đó dẫn dụ cô vào đây!
Tô Chỉ Hề nghĩ, trong đôi mắt long lanh đã chứa đựng sự lên án mạnh mẽ.
Hách Kính Nghiêu mỉm cười, tỏ ra vô tội nói: "Tôi có thể buông tay, nhưng em sẽ ngã úp mặt."
"Sẽ không!" Tô Chỉ Hề kiên định nói.
Hách Kính Nghiêu biết mình sẽ phải buông tay, nhưng đồng thời, ở dưới nước, bắp đùi của anh cũng tách ra.
Vì vậy, đang chuẩn bị đứng lên thì quả nhiên Tô Chỉ Hề ngã quỵ xuống, lúc này đây cô nằm đè lên người anh, hai cơ thể dính sát vào nhau, không có khe hở.
Tô Chỉ Hề trợn tròn mắt, sững sờ nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, giống như không thể tin được việc đang diễn ra trước mắt.
Yết hầu của Hách Kính Nghiêu chuyển động liên tục, đôi mắt đen kịt.
Nhìn biểu tình ngu ngơ của cô khiến cho dục vọng của anh càng được đốt lên.
Hách Kính Nghiêu khàn tiếng mở miệng: "Tôi đã nói em sẽ ngã úp mặt, thế nào, em tin chưa?"
Tô Chỉ Hề muốn khóc.
Cô thật khờ, thật sự, biết rõ người đàn ông này cố ý, tại sao cô còn cho rằng mình có thể ra khỏi bồn tắm... Tại sao cô không thể nghĩ rằng anh ta sẽ phá hỏng mọi chuyện? Tại sao?
Lúc này, một tay Hách Kính Nghiêu đặt ở trên eo của cô, tay còn lại đặt trên mông của cô... Bàn tay nóng rực như muốn đốt cháy hết những chỗ đó.