Hách Kính Nghiêu đi ra từ cửa Vip, vệ sĩ đứng trang nghiêm ở hai bên, ngăn cách những ánh mắt soi mói và tò mò.
Bác Lý mở cửa xe đi ra, thấy Hách Kính Nghiêu đến gần, ông mỉm cười nói: "Thiếu gia, ngài đã trở về."
Hách Kính Nghiêu khẽ gật đầu, tháo kính dâm xuống hỏi: "Gần đây, tiểu thư Tô đang làm gì?"
"Tiểu thư Tô đang bận chuẩn bị "The Challenge Cup." Bác Lý cười tủm tỉm nói, "Cuộc thi đấu này do tập đoàn Lăng Vân chủ trì, sức ảnh hưởng rất lớn, trước mắt do thiếu gia Vân phụ trách. Ngày mai cuộc thi đấu sẽ được tiến hành ở khạch sạn Mộ Vân."
Hách Kính Nghiêu hơi nhếch khóe môi: "Gọi điện thoại cho Thâm Hàn, bảo cậu ta giữ lại cho tôi một vị trí."
"Dạ." Bác Lý đáp lời.
"Còn nữa." Hách Kính Nghiêu chợt nhớ tới cái gì đó, "Lần trước tôi đưa quà cho cô ấy, cô ấy có dùng không?"
Bác Lý lắc đầu: "Khả năng tiểu thư Tô còn chưa kịp nhìn."
Hách Kính Nghiêu không vui khẽ hừ một tiếng.
Trận đấu gì chứ, quan trọng như vậy sao, khiến cô phải mất ăn mất ngủ.
Đi công tác một tuần, Hách Kính Nghiêu chưa bao giờ cảm thấy khó khăn như vậy. Không biết Tô Chỉ Hề có thường xuyên nhớ tới anh hay không?
Bác Lý ho nhẹ một tiếng, nhịn không được nói ra: "Thiếu gia, phu nhân gọi điện thoại thúc giục nhiều lần rồi, nói rằng nhất định trong năm nay ngài phải kết hôn với tiểu thư Hạ."
Hách Kính Nghiêu nhíu mày: "Tiểu thư Hạ nào?"
"Là tiểu thư Hạ Tâm Du, con gái nhà họ Hạ." Bác Lý làm hết chức trách nói, "Cô ấy đã tỏ thái độ rất rõ, nói rằng dù không thể tiếp cận với ngài vẫn đồng ý làm vợ của ngài, hơn nữa có thể sinh con bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo, cho nên phu nhân rất thích cô ấy."
Dùng địa vị của nhà họ Hách, kể cả Hách Kính Nghiêu có tật xấu như vậy, phụ nữ đồng ý gả cho Hách Kính Nghiêu cũng không phải số ít, đối với anh mà nói, việc mẹ mình tùy tiện tìm một người vợ cho con trai, chẳng phải là quá bạc đãi anh rồi sao.
Dù sao nhà họ Hạ là danh gia vọng tộc, địa vị cũng không thua kém nhà họ Hách là bao, cho nên Hạ Tâm Du tỏ thái độ như vậy, mẹ vui mừng là chuyện bình thường, sớm đã bổ nhiệm Hạ Tâm Du là con dâu mình rồi.
Hách Kính Nghiêu mơ hồ nhớ lại, mẹ anh đã từng đề cập với anh. Nhưng anh nhớ rõ, anh chưa từng đồng ý.
Trước kia anh đã không thích kiểu hôn nhân như vậy, nói gì đến hiện tại.
Khóe môi Hách Kính Nghiêu hơi nhếch lên: "Bác hãy nghĩ cách gì đó để trấn an bà ấy đi."
"Tôi sẽ khiến phu nhân yên tâm." Bác Lý ngầm hiểu, "Nhưng mà, tạm thời phu nhân không biết đến sự tồn tại của tiểu thư Tô."
Hách Kính Nghiêu hài lòng nhẹ gật đầu, cúi người đi vào trong xe.
**
Hôm sau.
Sáng sớm, Thẩm Uẩn San đã dẫn theo các đội viên đến sân thi đấu ở khách sạn Mộ Vân, để chuẩn bị trước.
Tô Chỉ Hề vẫn ở trong ký túc xá, tìm kiếm cái gì trong tủ quần áo.
Một lát sau, cuối cùng cô cũng tìm được chiếc áo khoác đó.
Nhìn bề ngoài khá giống áo khoác của hải quân, trên cổ áo thêu một chữ "Ninh", Ninh Dịch Thần đã hỏi đến chiếc áo này, chắc hẳn nó rất có ý nghĩa với anh ta.
Khi ấy, cô nhìn thấy bóng lưng màu xanh đậm này, lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, chạy vọt tới giữa đường...
Tô Chỉ Hề hít sâu một hơi, lẳng lặng xem xét một lúc, sau đó cất áo khoác vào trong túi.
Hôm nay sau khi kết thúc trận đấu, cô sẽ đưa cái áo khoác này cho Tô Liên Hề. Giữ lại cái nó, đối với nói mà nói đã không có bất kỳ ý nghĩa gì.