Tô Chỉ Hề càng chống cự, đôi mắt của người đàn ông càng đen tối, trong mắt cô dần xuất hiện một tầng sương mù.
Là xấu hổ, là tức, cũng là giận!
"Thiếu gia Hách, rốt cục anh muốn làm cái gì?" Cô cắn răng nghiến lợi mở miệng.
"Tắm bồn mà thôi." Anh vui vẻ lười biếng nói, "Tôi biết rõ, vì em lo cho tôi nên em mới xông vào, tôi không trách em."
Tô Chỉ Hề tức giận, ngực cũng nhói đau.
Anh không trách cô? Có phải cô nên vì chuyện này mà mang ơn anh không?
"Như vậy, bây giờ anh có thể buông tay ra chưa?" Từ trong kẽ răng cô nhổ ra mấy chữ này.
"Tôi buông tay, em sẽ ngã úp mặt." Giọng nói của Hách Kính Nghiêu rất chân thành, biểu lộ sự vô tội, "Vừa rồi không phải đã như vậy sao?"
Tô Chỉ Hề muốn khóc.
Cô muốn nói, nếu không phải anh cố tình giở trò thì tôi sẽ không ngã.
Nhưng mà người đàn ông vô liêm sỉ này sẽ thừa nhận sao? Sẽ thừa nhận sẽ thừa nhận sẽ thừa nhận sao?
"Lần này sẽ không bị ngã nữa. Tôi cam đoan!" Cô dữ dằn nói.
"Vậy được rồi." Hách Kính Nghiêu mỉm cười, cuối cùng cũng thu tay lại.
Tô Chỉ Hề lặng lẽ thở nhẹ ra, giãy dụa định bò ra khỏi bồn tắm, nhưng vừa động nhẹ, động tác của cô đã cứng đờ.
Trong nháy mắt, Tô Chỉ Hề nhanh chóng ý thức được điều gì đó.
Lập tức, cả người cô giống như bị sét đánh! Cô mở to hai mắt, vẻ mặt thấp thỏm lo âu, cơ thể cương cứng động cũng không dám động.
Rõ ràng người đàn ông này... rõ ràng anh...
Trong vô thức Tô Chỉ Hề nhìn anh, nhìn thấy người đàn ông lười biếng đang cố gắng che dấu nụ cười... Còn có đôi mắt thâm sâu đang ẩn chứa dục vọng rõ ràng.
Đột nhiên Tô Chỉ Hề cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Đáng sợ hơn là, cô nên làm gì bây giờ? Bây giờ cô không dám động đậy, hết lần này tới lần khác, người đàn ông đang nằm phía dưới là một con sói đói bụng, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn cô sạch sẽ.
Nhưng cô bất động, không có nghĩa là người đàn ông sẽ không nhúc nhích. Anh chỉ cười khẽ một tiếng, cũng đã đủ để cô cảm nhận được vật nóng rực kia đang tồn tại...
Cũng may cô liều chết cắn môi, khắc chế sự xúc động.
Trong bầu không khí này, nhiệt độ dần tăng lên. Trong mắt Hách Kính Nghiêu là dục vọng nồng đậm...Cặp mắt đen tối giống như một tấm lưới, bất cứ lúc nào cũng có thể thu lưới nuốt trọn cô.
Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Cô biết gò má của cô đã đỏ bừng, đến mức không còn nhìn ra hình dáng gì, nhưng Tô Chỉ Hề cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Ánh mắt cô kiên định nhìn về phía bên cạnh bồn tắm, giống như chỗ đó có thể cứu cô...
Rất nhanh Tô Chỉ Hề phát hiện ra một vấn đề.
Lúc này cả người cô đè lên người anh, khó tránh khỏi việc cơ thể của hai người tiếp xúc với nhau...
Cô muốn vươn chân ra, thì phải dùng đến tay, nhưng mà bồn tắm quá sâu, tay cô không với được tới đáy, chỉ có thể đặt trên lồng ngực của anh.
Nếu cô muốn thò nửa người ra trước, như vậy hai chân của cô cần phải dùng lực... Điều đó tương đương với việc cho người đàn ông này một cơ hội, tuyệt đối không được.
Vì phát hiện ra cô đang xấu hổ, khóe môi Hách Kính Nghiêu lại nhếch lên một lần nữa.