Người phụ nữ này thật sự quá đáng yêu.
Rõ ràng vừa mới giải quyết xong, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng như kẻ ngốc của cô, trong lòng anh lại nóng lên.
Tô Chỉ Hề nghe thấy tiếng cười của anh, ngẩng đầu, từ trong gương nhìn thấy anh mặc quần áo chỉnh tề...Trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng khi nãy, thật vất vả để gò má hạ nhiệt, bây giờ lại nóng hổi lên.
Muốn chết!
Cô ảo não tiếp tục tạt nước lạnh lên mặt.
Thật không dễ dàng, đợi cô tỉnh táo đi ra ngoài, tivi LCD (màn hình tinh thể lỏng) khổng lồ ở trong phòng khách đã được bật lên.
Hách Kính Nghiêu ngồi ở trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, một tay tùy ý đặt ở trên ghế sofa... Tô Chỉ Hề có hơi ngẩn người, thật sự mà nói, ngay cả động tác chẳng hề đẹp mắt này cũng được anh biến thành rất đẹp mắt.
Thấy cuối cùng cô cũng có thể đi ra ngoài được, trong mắt Hách Kính Nghiêu hiện lên ý cười.
Anh hướng về phía cô, ngoắc ngón tay, giọng nói cực kỳ mê hoặc: "Lại đây."
Tô Chỉ Hề đang định đi qua, nghe giọng nói này của anh, trong lòng sợ hãi, bước chân thoáng dừng lại.
Hách Kính Nghiêu cầm lấy điều khiển từ xa ở trên bàn trà, ấn xuống một cái, lập tức trên TV bắt đầu phát tin từ màn hình giám sát.
Tô Chỉ Hề chẳng quan tâm cái gì nữa, chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh, ngửa đầu nhìn màn ảnh, ánh mắt chuyên chú.
Đây là camera hành lang, tạm thời không có một bóng người, Tô Chỉ Hề chú ý thời gian nằm ở góc trên bên phải, lúc đó là 10 giờ 15 phút tối ngày hôm qua.
Khoảng chín giờ rưỡi cô bị hôn mê, hơn bốn mươi phút, cũng đủ để Tô Liên Hề đưa cô đến quán rượu. Có lẽ sẽ xuất hiện bóng người ngay bây giờ thôi.
Nghĩ tới đây, Tô Chỉ Hề không kiềm chế được siết chặt tay.
Đột nhiên, một cốc sữa nóng hổi xuất hiện trước mặt cô, theo bản năng Tô Chỉ Hề nhận lấy, nói một tiếng: "Cảm ơn."
Sau đó nâng cốc lên uống một ngụm.
Hách Kính Nghiêu bất đắc dĩ cười khẽ: "Tô Chỉ Hề, em không sợ tôi bỏ thuốc vào cốc sữa sao?"
Cơ thể Tô Chỉ Hề cứng đờ! Sữa đang ngậm trong miệng nuốt cũng không được, nhổ ra cũng không xong.
Hách Kính Nghiêu nhịn không được nở nụ cười.
Anh ôm lấy cô: "Nhìn bộ dạng ngu ngốc của em, chẳng trách hôm qua bị người ta tính kế."
Tô Chỉ Hề cũng tự trách bản thân, sao cô lại không nhớ rõ! Tuy nhiên cô cảm thấy Hách Kính Nghiêu sẽ không hại mình, nhưng mà biết người biết mặt không biết lòng. Cô và Tô Liên Hề đã là chị em nhiều năm như vậy, kể cả tình cảm chị em không tốt, từ trước đến này cô chưa từng nghĩ sẽ tính toán với Tô Liên Hề.
Nhưng lòng người khó dò.
"Nhưng mà không sao, em có thể tín nhiệm tôi." Đột nhiên ánh mắt Hách Kính Nghiêu trở nên chuyên chú và sâu sắc, "Tôi mãi mãi không bao giờ làm tổn thương em."
Đây là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời anh, mặc kệ phải trả cái giá lớn như thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Hách Kính Nghiêu chợt phát hiện, anh không thể tưởng tượng nổi mình sẽ thế nào nếu không biết gì về tình hình của cô. Trong 25 năm qua, mặc dù anh chưa bao giờ tiếp xúc với người phụ nữ nào, đã sớm hình thành thói quen, nhưng bây giờ anh lại rơi vào trạng thái này, bất kể là như thế nào anh cũng không chịu nổi.
Mặc dù bọn họ mới quen biết nhau trong một ngày ngắn ngủi nhưng với Hách Kính Nghiêu mà nói, trong một ngày ngắn ngủn đó, Tô Chỉ Hề đã khiến anh cảm nhận được sự vui sướng và thỏa mãn chưa bao giờ có.
Không chỉ là mặt sinh lý, mà cả về mặt tâm lý