Cô tự nói với mình, sẽ tin ông thêm một lần nữa.
"Được rồi, con đi." Tô Chỉ Hề mấp máy môi nói, "Nhưng mà, từ nay về sau nếu có chuyện gì cũng không cần tới trường học tới tìm con."
"Được được, chỉ cần con chịu đến là tốt rồi." Tô Quốc An xoa đôi bàn tay, "Vậy... Buổi tối cha sẽ gọi điện cho con."
Tô Chỉ Hề yên lặng nhẹ gật đầu, xoay người rời đi.
...
Buổi tối, sau khi kết thúc đề tài ngày hôm nay với đoàn đội, Tô Chỉ Hề quay về ký túc xá thay quần áo, thuê xe đến tòa nhà Kim Mãn.
Đây cũng là lần đầu tiên sau bốn ngày thứ tư cô không bước ra khỏi cửa trường, lúc xe taxi đánh tay lái, Tô Chỉ Hề nhớ lại ngày đó, cô và thiếu gia Hách cùng nhau ăn cơm ở nhà hàng.
Không hiểu vì sao trong nội tâm lại dâng lên cảm giác phiền muộn.
Chẳng lẽ, cô đã bắt đầu nhớ nhung thiếu gia Hách hay đùa giỡn mình rồi sao? Đúng là không có tiền đồ!
Tô Chỉ Hề ảo não vỗ lên mặt mình.
Nửa giờ sau, Tô Chỉ Hề đã tới tòa nhà Kim Mãn, khi cô đi vào đại sảnh khách sạn, liếc mắt nhìn thấy Tô Liên Hề và Ninh Dịch Thần tay nắm tay đứng ở trong đó.
Tô Chỉ Hề nắm chặt tay, kỳ thật cảnh tượng này cô đã nhìn thấy rất nhiều, bây giờ là vô cảm, cô sẽ không đau thương và khổ sở như trước nữa.
Hơn nữa cô cũng không nghĩ bọn họ sẽ đến đây. Mục đích của Tô Quốc An là hòa giải với cô, vì thế gọi Tô Liên Hề và Ninh Dịch Thần đến cũng là chuyện bình thường.
Cô nhìn không chớp mắt, định đi qua bọn họ, ai biết Tô Liên Hề lại vẫy tay gọi: "Chị."
Tô Chỉ Hề kinh ngạc hơi nhướng mày. Ngày đó cô hung hăng tát Tô Liên Hề một cái, dựa theo tính cách của Tô Liên Hề, khẳng định hận không thể trả lại cô gấp trăm ngàn lần.
Bây giờ Tô Liên Hề lại điềm nhiên như không chào hỏi cô?
Chắc chắn là có bẫy.
Nhưng Tô Chỉ Hề tin tưởng, dù Tô Quốc An có khó chịu thế nào cũng sẽ không bầy kế hãm hại cô.
Thấy sắc mặt Tô Chỉ Hề không thay đổi nhìn mình, Tô Liên Hề cười tủm tỉm chạy lại gần cô: "Chị, cha nói chị sẽ đến, thật sự em rất vui, chúng ta là chị em tốt mà, đúng không?"
Ánh mắt của Tô Chỉ Hề càng cảnh giác.
Ninh Dịch Thần cũng đi tới, cầm cổ tay Tô Liên Hề, hờ hững nhìn Tô Chỉ Hề nói: "Chuyện ngày đó, Liên Hề nói cô ấy tha thứ cho cô, nên tôi cũng sẽ không so đo với cô. Nhưng nếu có lần sau nữa, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô!"
Cánh môi Tô Chỉ Hề khẽ run lên, cô không nói gì, xoay người đi đến ghế ngồi.
Trong mắt Tô Liên Hề xẹt qua vẻ tức giận, nhưng cô ta phải dằn xuống, như đang nghĩ tới chuyện tốt gì đó, khuôn mặt cô ta lại tươi cười trở lại.
"Dịch Thần, tính tình của chị ấy luôn như vậy, anh không cần để trong lòng."
"Được rồi." Ninh Dịch Thần cười nói ra.
Nhưng mà ánh mắt của anh ta không kiềm chế được đặt trên bóng lưng của Tô Chỉ Hề.
Thật kỳ lạ, rõ ràng anh ta cảm thấy bóng lưng này thoạt nhìn qua vừa quật cường vừa thanh cao, nhưng vô cớ lại khiến cho người ta đau lòng.
Anh ta nhíu mày.
Trong phòng, Tô Quốc An và Lâm Thục Nguyệt đã đến từ sớm, nhìn thấy Tô Chỉ Hề, Tô Quốc An rất vui. Thấy Ninh Dịch Thần và Tô Liên Hề đi vào, mặt Tô Quốc An càng phấn khởi hơn.
Tô Chỉ Hề nhìn thấy, nhẹ nhàng rũ mắt xuống.
"Hôm nay người nhà chúng ta hiếm khi mới ở cùng một chỗ." Tô Quốc An xúc động nói.
Lâm Thục Nguyệt hờn dỗi vỗ ông ta cái: "Tạm thời Dịch Thần vẫn chưa phải người nhà của chúng ta đâu."
Ninh Dịch Thần nhìn Tô Liên Hề dịu dàng nói: "Sẽ nhanh thôi ạ."
Thấy Ninh Dịch Thần tỏ thái độ, sắc mặt Lâm Thục Nguyệt ngập tràn sự vui mừng, Tô Quốc An cũng rất vui vẻ.
Nhưng mà cuối cùng ông cũng nghĩ đến con gái lớn đang ngồi ở đây, biểu hiện không được tốt lắm, thì ho nhẹ một cái rồi nói: "Chuyện thứ hai cũng là về Liên Hề. Chỉ Hề con biết không, ngày đó Liên Hề và con đã xảy ra một tranh chấp nhỏ, không thể không đi bệnh viện, không ngờ lại trùng hợp gặp đạo diễn nổi tiếng quốc tế - Trần Húc Hoa, đạo diễn Trần đang muốn tuyển nữ chính cho bộ phim của ông ấy nên muốn Liên Hề đến thử vai, kết quả con đoán xem là thế nào?"
Vẻ mặt Tô Quốc An cực kỳ kiêu ngạo nhìn Tô Liên Hề: "Liên Hề đi quay thử được đạo diễn và nhà sản xuất khen ngợi! Vai nữ chính này, chắc chắn Liên Hề sẽ lấy được!"