Cô ý thức được mình đánh rơi cái gì!
Tô Chỉ Hề vội vàng quay đầu lại, thì phát hiện áo khoác đã bị Ninh Dịch Thần cầm trong tay, anh ta nhìn chằm chằm chữ "Ninh" hơi phai màu trên cổ áo, sắc mặt có vẻ hơi đáng sợ!
Hô hấp của cô cũng trở nên dồn dập, như là đang đợi tòa tuyên một bản án cuối cùng.
Ninh Dịch Thần đẩy cửa xuống xe, đi đến trước mặt Tô Chỉ Hề, ánh mắt khiếp người.
"Chiếc áo này cô lấy ở?" Anh ta trầm giọng mở miệng.
Tô Chỉ Hề nhìn chiếc áo, sắc mặt sợ sệt.
"Tô Chỉ Hề, nói chuyện!" Giọng nói của Ninh Dịch Thần vì bị đè nén mà trầm khàn hơn, giống như ẩn chứa sự tức giận.
Tô Chỉ Hề ngẩng đầu, bình tĩnh cười: "Là tôi nhặt được, làm sao vậy?"
"Nhặt được? Tôi thấy cô giống lấy trộm hơn, đúng không?" Ninh Dịch Thần cười lạnh, "Quả nhiên Liên Hề suy đoán không sai, lúc vừa bắt đầu cô đã có suy nghĩ cướp đi công lao của cô ấy!"
Tô Chỉ Hề ngẩn người, đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay, ánh sáng mặt trời rất chói mắt.
Cô nhẹ cười rộ lên: "Tô Liên Hề nói như vậy? Tôi muốn cướp công lao của cô ta?"
"Nếu không tại sao chiếc áo này lại ở trong tay cô?" Ninh Dịch Thần nhìn cô đầy hận thù, "Lúc trước cô ấy mang chiếc áo này về nhà, cố gắng bảo quản nó, sau này bị cô vụng trộm lấy đi, phải không?"
Ánh mắt Tô Chỉ Hề đăm chiêu.
Quả nhiên, Tô Liên Hề đã sớm nghĩ ra chuyện này để hãm hại cô, nếu cô cầm chiếc áo này đi tìm Ninh Dịch Thần, thì sẽ gặp được phản ứng như vậy, đúng không?
Cô cảm thấy hơi buồn cười, cũng hơi đau khổ.
"Tô Chỉ Hề!" Một lúc sau, thấy cô vẫn không nói chuyện, giọng của Ninh Dịch Thần càng to hơn.
Anh ta ghét nhìn thấy vẻ mặt này của cô! Điều này khiến anh ta có cảm giác mình nghĩ sai chuyện gì rồi.
Chẳng lẽ Tô Liên Hề lừa gạt mình?
Ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu anh ta không đến một giây, sau đó nhanh chóng bị anh ta chối bỏ.
Không, không có khả năng! Lúc trước, mở mắt ra, người đầu tiên anh ta nhìn thấy là Tô Liên Hề, cô ấy kích động ôm mình khóc. Làm sao Liên Hề có thể lừa gạt mình được.
"Anh nói rất đúng." Tô Chỉ Hề tự giễu cười, "Chiếc áo này, thật sự là tôi trộm lấy từ chỗ Tô Liên Hề."
Nghe thấy chính miệng cô thừa nhận, không hiểu vì sao Ninh Dịch Thần thở dài một hơi.
Vẻ mặt của anh ta vẫn vậy, anh ta không ngờ cô sẽ làm thế, nói: "Tại sao cô phải làm như vậy?"
Tô Chỉ Hề trầm mặc một giây, đột nhiên cười: "Tô Liên Hề nói thế nào?"
"Tôi muốn nghe cô nói!" Ninh Dịch Thần lạnh lùng nhìn cô.
Tô Chỉ Hề suy nghĩ: "Bởi vì tôi vô tình biết được thân phận của anh, nên mơ tưởng hão huyền được làm con dâu nhà họ Ninh, thế nên tôi lấy trộm chiếc áo này, cướp đi công lao của Tô Liên Hề, đáp án này, anh có hài lòng không?"
Ninh Dịch Thần cười lạnh: "Đúng là mơ mộng hão huyền! Tô Chỉ Hề, cô không xứng làm chị của Liên Hề! So với Liên Hề, cô còn kém xa!"
Tô Chỉ Hề khẽ run lên, dùng sức siết chặc hai tay.
"Đúng vậy, quả thật so với cô ta, tôi còn kém xa." Tô Chỉ Hề cười kì quái.
Ninh Dịch Thần nhìn cô tươi cười, trong nội tâm lại thấy hoảng hốt.
Anh ta bực bội mở miệng: "Tôi và Liên Hề sẽ sớm kết hôn, tốt nhất cô nên bỏ mấy cái suy nghĩ lệch lạc này đi!"
"Dĩ nhiên, tôi đã tỉnh ngộ." Tô Chỉ Hề cười nhạt, giọng cô hơi khàn, "Chiếc áo khoác này, tôi định trả lại cho Tô Liên Hề, nếu anh đã thấy, vậy trực tiếp trả lại cho chủ nhân của nó cũng tốt."