Tiểu thư nói sẽ chờ nàng trong phòng sao giờ không thấy đâu nữa vậy?
Nàng ánh mắt dồn về phía Tiểu Bạch đang gặm gặm khúc gỗ hỏi "Tiểu Bạch, tiểu thư đâu a?~"
Nhưng Tiểu Bạch lại giống như không để tâm đến mấy, chỉ chầm chậm nói "Chủ nhân nói có việc ra ngoài, đêm sẽ trở về." sau đó chuyên tâm gặm khúc gỗ tiếp tục. Không hiểu vì sao dạo gần đây nó thích nhất là gặm mấy thứ cứng cứng như thân gỗ hay vũ khí. Nhiều lần còn khiến cho răng của nó bị bào mòn hết. Mà Thu Ly lại quở trách không được làm như vậy, nhưng tiểu thư lại cho phép.
Thu Ly bên ngoài thì tỏ ra bình thường nhưng tâm can thì rất nóng lòng muốn tiểu thư trở về. Nàng rất sợ tiểu thư gặp chuyện.
Thấy Thu Ly lo lắng như vậy, Tiểu Bạch không còn cách nào khác đành trấn an nàng "Chủ nhân sẽ không sao đâu, không cần bất an như vậy."
"Nhưng...."
"Chẳng lẽ tỷ không tin tưởng vào năng lực của chủ nhân sao? Nơi nhỏ bé này sao làm gì được chủ nhân!"
Nàng biết là thế nhưng vẫn không nhịn được tâm thần bất an. Mong là tiểu thư sẽ không có việc gì!
Ở nơi khác, Bạch Dạ đang đứng trên mái phủ di nương. Nàng lần này lại trở nên thần bí, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt nhìn xuống một cái lỗ hổng trên mái chỗ nàng đang đứng.
Bạch Dạ nhìn thấy di nương và Bạch Tố Tố đang ở trong phòng nói chuyện gì đó. Trong tay Liễu di nương là một lọ thuốc, bà ta đang từ từ đổ nó vào trong một chén trà.
"Mẫu thân, ngài định trừ khử nó bằng cách này sao?" Bạch Tố Tố nghi ngờ hỏi dù từ trước tới giờ vẫn luôn tin tưởng cách làm của bà ta.
"Chúng ta không thể trực tiếp giết chết nó vì nó cũng là nữ nhi của tướng quân. Nên nếu như nó chết một cách vô thức thì sẽ không ai nghi ngờ gì cả." Liễu di nương gương mặt trở nên lạnh lùng, hơi nhoẻn miệng cười độc ác.
"Nhưng liệu thuốc này có tác dụng không? Nhỡ nó không chết thì sao?"
"Con đừng lo, loại này giống với loại thuốc năm xưa ta đã đầu độc Liễu Hạ, sẽ không chết ngay mà nó sẽ biểu hiện giống như bị sốt cao. 3 ngày sau chắc chắn nó sẽ chết ngay lập tức. Chúng ta sẽ trở thành người vô tội."
Bọn họ không hề biết phía trên đã có người chứng kiến được tất cả mọi thứ, Bạch Dạ đang lẳng lặng quan sát hai người họ.
Xem ra, năm xưa mẫu thân Bạch Như Nguyệt là do Liễu di nương hạ độc nên mới qua đời. Thông tin hữu ích đây.
Đột nhiên Bạch Tố Tố nhớ tới một việc, bất mãn nói với Liễu di nương "Mà mẫu thân, con nha đầu Thu Ly kia đã trở lại, có nên đi lấy chìa khóa từ nó hay không?"
Hử?! /Bạch Dạ/
"Con yên tâm, đợi con nhỏ Bạch Như Nguyệt chết rồi, ta sẽ lấy nó cho con." Bà ta sủng nịch nhìn Bạch Tố Tố nói.
"Vậy ngài mau nhanh đi, nếu không có được chiếc vòng tay đó, con sẽ không thể trở thành Thái tử phi được."
Chiếc vòng tay?! Chẳng lẽ di vật Liễu Hạ để lại là một chiếc vòng tay?
Liễu di nương khuôn mặt hơi khó coi nói "Đương nhiên ta biết, đó là tín vật đính ước năm xưa của Liễu Hạ với Hoàng đế. Chính vì một lần ả ta cứu được nhà vua mà đã được ban hôn ước con của ả với Thái tử."
Bạch Dạ cũng xém nữa quên mất cái hôn ước này. Nhưng nàng chẳng muốn chút nào, mới có 15 tuổi, thành thân cái nỗi gì chứ?! Mà theo như kí ức của nguyên chủ thì tên Thái tử đó đã không thích nàng từ lâu rồi, hắn và Bạch Tố Tố sớm đã có tư tình.
Đợi một lúc sau, hai người đó mới rời khỏi phòng. Bạch Dạ từ bên ngoài cửa sổ lẻn vào. Bình thường thì lính canh luôn đứng ở bên ngoài canh gác nhưng nàng sớm đã dùng hương liệu khiến chúng ngủ một lát mới lẻn vào.
Lúc nãy nàng có nhìn thoáng qua thấy Liễu di nương bà ta để chiếc hộp ở dưới gối. Thế là Bạch Dạ cũng lật lên xem. Quả nhiên là ở đây!
Chiếc hộp gỗ hoa văn trùng với chiếc chìa khóa, bên trên còn khắc chữ Liễu Hạ. Giá của nó chắc chắn cũng không thấp.
Ngoài ra, nàng còn phát hiện ra một cái hộp nữa. Nó trông không được bắt mắt như của Liễu Hạ nhưng cũng được xem là tinh xảo. Kì lạ thay, nó không khóa. Bạch Dạ từ từ mở ra cái hộp, khá là ngạc nhiên khi bên trong toàn là giấy, nhìn kĩ thì có lẽ là những bức thư. Nàng tùy tiện lấy một tờ lên xem. Chẳng biết bên trong nó là gì mà nàng chợt gợi lên một mạt cười lạnh.
Tối nay thu hoạch có vẻ như là được khá nhiều thông tin hay đây!
Đợi cho đến khi hương hết tác dụng, bọn lính canh mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì Bạch Dạ đã sớm rời khỏi đó.