Vì Bạch Dạ không ở, nên đám Huyền Diệp và đám Nam Cung Dực chỉ có thể nhờ Thanh Nhã Như tập luyện.
Bọn họ giống như đã rất trông chờ vào trận chung kết nên trên gương mặt ai cũng biểu lộ lòng quyết tâm lớn chưa từng có, điên cuồng luyện tập với hi vọng sẽ mang chiến thắng vinh quang về cho học viện.
Thanh Nhã Như dù không quá để tâm đến nhưng thấy bọn họ ý chí mạnh mẽ như vậy, cô cũng không nỡ từ chối. Bởi cô biết, họ đang ngày một trưởng thành trên con đường của mình.
Ở một bên khác, tại phòng của Bạch Dạ, Vân lão sư gặp gỡ Hắc Nhất, vẫn là câu hỏi cũ "Không biết Bạch Dạ đã ra ngoài chưa?"
Hắc Nhất dường như đã sớm quen, lặp lại câu trả lời một cách vô vị "Chưa!"
Vân lão sư có chút thất vọng, cuối cùng vẫn rời đi như mọi lần "Vậy lần sau ta sẽ lại tới."
Bóng lưng của Vân lão sư khuất dần, trông ông như càng già thêm vài tuổi, Hắc Nhất thở dài ngán ngẩm, lẩm bẩm trong miệng "Đại tiểu thư à, người mau mau ra ngoài đi, thuộc hạ sắp điên đến nơi rồi."
Bên trong Không gian Linh thú, Bạch Dạ ngồi cạnh bờ hồ, khoanh chân lại tu luyện thần thức. Hệ [hỏa] của nàng sắp đạt đến cảnh giới Canh*, cả người nàng như bị nó thiêu đốt đến nóng rực.
*Các hệ được chia làm 5 bậc: Linh, Canh, Chi, Thần, Hỗn độn.
Chỉ cần đạt được cảnh giới này, tu vi của nàng sẽ có khả năng tăng lên. Vì bị phong ấn một khoảng thời gian ở ngưỡng Linh Vương, nên Linh khí trong cơ thể nàng bị giảm đi khá nhiều.
Vệ Thiên Sát nói, nếu nàng muốn đi tới Thanh Vân đại lục, tu vi của nàng ít nhất phải từ Linh Tông trung cấp trở lên. Bởi vì ở nơi đó, Linh Tông giống như ruồi nhặng vậy, tùy ý vơ vài cái cũng thấy. Vì thế, nếu không trở lên mạnh hơn, nàng sẽ không sống nổi ở nơi như vậy.
_____
Trước trận chung kết đại hội 1 ngày, Vân lão sư có đến và dặn dò mọi người. Vì là trận đấu quyết định nên Vân lão sư đặc biệt khuyên nhủ mọi người chú ý cẩn trọng.
Nhưng cho đến cuối cùng, ông vẫn đặt tính mạng và sự an toàn của học sinh lên hàng đầu, điều đó khiến Thanh Nhã Như mềm lòng hơn.
Từ trong nhẫn trữ vật, cô lôi ra rất nhiều thứ. .
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
Thanh Nhã Như đối với mọi người nói "Thời gian gần đây muội cùng với sư phụ chế tạo ra một vài loại vũ khí, có thể nó sẽ giúp ích cho mọi người trong trận chung kết."
Nhận đồ xong, ai nấy cũng đều sửng sốt. Hóa ra dạo này Thanh Nhã Như không ở ký túc xá vì cố gắng chế tạo vũ khí cho đồng đội.
Một loại cảm xúc cảm kích dâng lên trong lòng thậm chí xen lẫn cả áy náy. Những người tu vi cao như Thanh Nhã Như hay Bạch Dạ trước giờ không chỉ khiêm tốn, mà còn giúp đỡ bọn họ hết lần này đến lần khác. Trong khi bản thân họ lại...
Thanh Nhã Như nhìn lướt qua một hồi, thở nhẹ một hơi nói "Học viện cần chúng ta, muội giúp được đến mức nào thì giúp thôi."
____
Chẳng mấy chốc mà trận chung kết đã đến trong sự mong chờ của toàn thể 6 học viện. Đây không chỉ là trận đấu bình thường, nó còn đánh dấu cho sự thay đổi suốt 20 năm qua, một cột mốc quan trọng đi vào lịch sử các học viện.
Nhưng nay ngoài 2 học viện sẽ thi đấu ra, mọi người còn tập trung vào hàng ghế những vị khách mời đặc biệt lần này.
Không chỉ bởi họ được ngồi chễm chệ trên hàng ghế đầu của ban khách mời, mà còn chú ý bởi vẻ ngoài diễm lệ và thu hút ánh nhìn.
Trong đó, một người phụ nữ trạc hơn 20 tuổi, vẻ ngoài trẻ trung và xinh đẹp cùng nụ cười hiền hậu. Cô khoác lên mình bộ y phục xanh lam rực rỡ, nhìn thôi cũng đủ biết chúng có giá cả trên trời.
Người phụ nữ quay sang bên cạnh, cười nói "Thật là bất ngờ! Không nghĩ tới chủ nhân Sơn Thần Điện cũng có hứng thú với đại hội ở đại lục nhỏ bé này."
Vấn Thiên không thèm nhìn người phụ nữ, chỉ là cười nhạt "Bổn tọa không có hứng thú với điều đó."
"Ồ, vậy cơ duyên nào khiến ngài lặn lội từ xa mà tới đây thế?"
"Ta tới xem muội muội."
Người phụ nữ bị câu nói này làm cho vừa giật mình vừa bất ngờ. Cô nói "Muội muội? Ngài có muội muội từ bao giờ vậy?"
Vấn Thiên không đáp lại mà chỉ mong chờ nhìn về phía võ đài kia.
Một lúc sau, Trấn Yêu Phù Ma đi tới, ông nhìn thấy hai người liền bước tới, cúi đầu thật sâu, trịnh trọng chào hỏi "Hai vị tiền bối!"
Người phụ nữ cũng cười đáp lại "Tiểu Trấn đấy à, lâu lắm rồi không gặp, ngươi đã tìm được người kế thừa rồi chứ?"
Trấn Yêu Phù Ma tuổi tác cũng đã cao lại bị một người phụ nữ vẻ ngoài trẻ trung gọi là "Tiểu Trấn" dù có chút kì cục nhưng ông vẫn rất kính trọng nói "May mắn là gặp được nhân tài." sau đó ông tò mò hỏi "Không biết nguyên do nào khiến Lăng Ba Tiên Tử đại giá quang lâm đến Huyền Thanh đại lục?"
Lăng Ba Tiên Tử nhẹ nhàng đáp "Ta nghe nói có một luyện đan sư thiên tài ở Huyền Thanh đại lục nên muốn đến xem thử."
"Các vị khác không biết chuyện này sao?"
"Họ biết nhưng lười đi. Với cả trong số họ thì có mỗi ta có hứng thú với luyện đan thôi." Lăng Ba Tiên Tử vừa nhớ lại mà vừa cay tức.