Một thân huyền y câu dẫn nhân tâm, ảnh ngược tiêu sái trong bóng đêm. Bạch Dạ có chút thất thố, mỗi lần chạm mặt hắn, nàng lại có cảm giác rất đỗi lạ lẫm.
"Mà ta cũng không nghĩ tới, nàng lại chính là đích nữ đại tiểu thư phủ tướng quân, Bạch Như Nguyệt đấy!"
Bạch Dạ liếc mắt lạnh lùng nói "Đó là trước kia, giờ thì không phải!"
Vệ Thiên Sát không hiểu ý của Bạch Dạ đang nói, nhưng quả thật là nàng và Bạch Như Nguyệt trước đó hắn điều tra được không giống nhau. Đại tiểu thư Bạch Như Nguyệt từ lúc sinh ra đã bị cho là "phế vật", khác xa hoàn toàn với muội muội cùng cha khác mẹ là Bạch Tố Tố. Tính tình nhút nhát, hiền lành, không dám phản kháng lại ai.
Nhưng mà những điều đó so sánh với cô nương ở trước mắt hiện tại, hình như là không đúng chút nào. "phế vật"? Nàng ư? Nếu nàng là phế vật thì những người khác là cái gì? Nhút nhát, hiền lành?
Xem ra lời đồn vẫn là không thể tin a.....
"Ta hiện tại là Bạch Dạ, không phải Bạch Như Nguyệt! Bạch Như Nguyệt, đã sớm chết rồi!" lời này của Bạch Dạ hoàn toàn là sự thật. Cô nương hiền lành, trong sáng đó đã bị những người thân bên cạnh mình giết chết rồi!
"Nàng vẫn muốn ở lại nơi này sao?" Vệ Thiên Sát nhìn Bạch Dạ hỏi "Bọn chúng đối xử với nàng thậm tệ như vậy?"
Con ngươi Bạch Dạ hơi đảo qua chỗ Vệ Thiên Sát, nói một câu thản nhiên "Đương nhiên là không, nơi này chẳng có gì để ta đáng lưu lại cả!" nhưng giây sau nàng ngưng lại 5s rồi nói "À đâu, có đấy chứ!"
Vệ Thiên Sát hứng thú nhìn nàng, mày hơi nhếch lên, khóe miệng cười tà tứ hỏi "Điều gì?"
"Trả thù!" Bạch Như Nguyệt trước kia đã chết một cách oan uổng, nàng cũng đã chiếm lấy thân thể của cô ấy, đương nhiên phải có nghĩa vụ thay Bạch Như Nguyệt đòi lại hết những gì gia tộc này nợ cô.
Bạch Dạ nhận ra giờ này cũng đã quá khuya, cơ thể nàng cũng mệt mỏi, lại nhìn về phía hắn nhíu mày "Còn việc gì nữa không?" nàng sắp phải đi ngủ rồi, chẳng lẽ hắn còn muốn ăn vạ ở đây nữa.
Vệ Thiên Sát giả bộ đáng thương nói "Ta hiện tại không có nơi để đi, hay là thu lưu ta đi!" ánh mắt mong đợi nhìn nàng.
"Biến!"
Vệ Thiên Sát hơi nhướng mày, trước giờ chưa từng có ai dám phản kháng lại lời đề nghị của hắn. Nhưng....đối tượng là nàng....
"Ngươi, đã từng cứu ta..."
"Rồi sao?"
"Đã nhìn thấy cơ thể ta...."
"Sau đó?"
"Ngươi cần có trách nhiệm với ta!"
"???"
Bạch Dạ hơi đơ người tại chỗ, nhìn chằm chằm tên nam nhân vô liêm sỉ trước mặt này. Cái gì mà chịu trách nhiệm chứ? Rõ ràng nàng cứu hắn mới phải nhìn cơ thể hắn, vậy mà hắn còn bắt nàng chịu trách nhiệm.
Quả thực Bạch Dạ căn bản không biết nên nói thể nào. Với một người có bản năng sát thủ như nàng, nhìn qua cũng biết hắn thực lực sâu không lường được, cái thái độ của nàng từ nãy đến giờ sớm đã bị hắn giết chết rồi. Nhưng hắn không hề làm thế, cũng chẳng biết lí do.
Một kẻ như hắn tại sao lại muốn lưu lại bên người nàng chứ? Chịu trách nhiệm? Có quỷ mới tin!
Nhưng xét cho cùng thì, đấu cũng không đấu lại, mà có hắn ở bên cạnh cũng hoàn toàn không có vấn đề gì! Nên là....
"Vậy ngươi lưu lại bên cạnh ta làm thị vệ, có ý kiến?"
"Đều nghe ngươi!" Vệ Thiên Sát đôi con ngươi hẹp dài sủng nịnh nhìn Bạch Dạ.
"Ngươi kêu gì?"
Hắn hơi bất đắc dĩ, rõ ràng lúc ở Tàng Vân Sơn đã nói tên của hắn. Vậy mà lại bị nàng cấp quên mất. Mà thôi, không so đo với nàng.
"Vệ Thiên Sát!" cuối cùng vẫn là nói ra ba chữ.
Bạch Dạ gật đầu nói "Kêu ngươi Thiên Sát đi!" rồi chậm rãi bò lên giường đắp chăn đi ngủ. Không biết là có phải có sự hiện diện của Thiên Sát ở đây không mà nàng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hắn lại gần nàng, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng trước đây chưa từng thấy, giọng nỉ non "Tiểu Dạ nhi, về sau, ta bảo hộ ngươi!"
_____
Đương lúc nàng còn chưa tỉnh giấc, thân ảnh Vệ Thiên Sát đã không còn ở trong phòng, trước khi đi còn không quên in lên trán nàng một nụ hôn ấm áp.
Ánh trăng khuya đã bắt đầu khuất dần, dừng ở nam nhân lãnh khốc yêu nghiệt dung nhan phía trên, một thân huyền y đem hắn hoàn mĩ dáng người hiện ra, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt lộng lẫy mà thâm thúy, không chớp mắt nhìn ám vệ bên người.
Hắc Nhất nghiêm nghị nói "Đã an bài thỏa đáng thưa chủ nhân!"
Hắc Tử hơi chần chừ, nhưng cũng to gan hỏi "Ngài thật sự không muốn trở về sao?"
"Ờ, ta sẽ lưu lại đây một thời gian, chỗ kia, các ngươi tự giải quyết đi!"
Hắc Nhất cùng Hắc Tử nhìn nhau, ai mà có thể tưởng tượng ra, đường đường là Quỷ đế lại vì một cô nương mà không tiếc liêm sỉ ở bên cạnh làm thị vệ.
Nhưng bọn họ không dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nếu không thì cái mạng của họ sẽ đi trong vòng chưa đầy một khắc a....