"Này này, nghe tin gì chưa, Nhất Tinh học viện đang bị tấn công đấy!"
"Thật sao? Nhưng sao lại bị tấn công vậy?"
"Nghe nói có người tìm đến vì Lục phẩm đan dược lúc trước."
"À, cái người luyện đan sư bí ẩn đó sao?"
"Cũng phải thôi, Lục phẩm đan dược là thứ mà biết bao tu luyện giả thèm muốn, đến tai những người ở đại lục phía trên cũng là dễ hiểu."
Thanh Nhã Như giật mình thốt lên "Nhất Tinh đang bị tấn công ư?"
Trấn Yêu Phù Ma nhanh chóng nói "Mau trở về xem sao!"
Học viện Nhất Tinh lúc này thực sự trở thành một mớ hỗn độn. Đi đâu cũng nghe thấy tiếng gào thét sợ hãi và tiếng khóc than.
Hồ lão sư cả người chật vật, khóe miệng dù chảy máu nhưng vẫn cố gắng gượng dậy, thốt lên "Bọn ta thật sự không có che đậy, mong các hạ bỏ qua cho."
Ánh nhìn của ông hướng lên phía trên, một bóng hình mặc áo choàng đen treo lơ lững giữa không trung. Trên người hắn toát ra rất nồng mùi sát khí.
"Đừng có khua môi múa mép với ta! Ta hỏi lại một lần nữa! Có giao ra Lục phẩm đan dược hay không?"
Nếu như chỉ một mình người kia đến thôi thì còn có thể chống cự với sức lực của toàn bộ học sinh lẫn lão sư. Thế nhưng đi theo sau hắn là cả mấy thuộc hạ với tu vi không hề nhỏ.
Mới đây thôi, từ trên trời đáp xuống những "vị khách không mời". Chúng dễ dàng áp đảo tất cả mọi người trong học viện, sau đó đe dọa giao ra Lục phẩm đan dược. Cho dù có hết lời thương thuyết cũng không thể làm gì được.
Các lão sư khác đều đồng thanh bày tỏ "Bọn ta không biết gì về nó cả."
Tên áo đen bày ra vẻ mặt căm giận, quát tháo lên "Mau tìm ra cho ta! Cho dù phải lục tung cả học viện."
"Rõ!"
Hồ lão sư không nhịn được mà nói "Tại sao các hạ cứ nhất quyết cho rằng Lục phẩm đan dược đang ở chỗ lão phu?"
"Haha!" đột nhiên tên áo đen phì cười "Trông ta giống một kẻ cố chấp như vậy không? Nếu như không tìm thấy ở chỗ các ngươi, ta sẽ đi khắp cái đại lục này để tìm cho ra."
Tất cả mọi người ở đó thực sự căm giận rồi. Mục đích của hắn không chỉ là đan dược, mà còn muốn phô trương bành thế sức mạnh để mọi người khuất phục.
Các học viện khác nghe tin cũng ngay lập tức chạy đến nhưng khó có thể làm được gì bọn chúng.
Sức mạnh này nằm ngoài suy nghĩ của bọn họ.
Hồ lão sư bị bóp cổ đến sắp nghẹt thở, dãy dụa trong vô vọng.
"Haha, con kiến thì phải ra dáng con kiến, hé răng một chút cũng đâu có mất mát gì cho các ngươi..."
Đùng!
Một tiếng nổ lớn vang lên khiến mọi người tập trung vào nơi đó.
Trong màn sương khói, Lăng Ba Tiên Tử xuất hiện chiếm trọn ánh mắt của mọi người. Bộ y phục xanh lam vẫn không nhiễm bụi trần, gương mặt lạnh lùng thoát tục khiến con tim ai cũng xao xuyến.
Lăng Ba Tiên Tử tùy tiện vứt tên thuộc hạ trong tay ra, ánh mắt sắc bén nhìn tên áo đen hỏi "Chuyện này là do ngươi làm ra?"
Tên áo đen buông cổ của Hồ lão sư ra, lắp bắp nói "Tiên...Tử?"
"Ai cho phép ngươi tự ý làm loạn ở Huyền Thanh đại lục?"
Dây đằng trong tay Lăng Ba Tiên Tử ngay lập tức trói chặt tên áo đen và thuộc hạ của hắn. Bọn chúng càng vùng vẫy, những chiếc gai nhọn càng đâm sâu vào từng thớ thịt.
Thanh Nhã Như đỡ lấy Hồ lão sư.
"Có vẻ như các ngươi đã quên mất quy tắc rồi nhỉ? Có cần ta nhắc lại cho nhớ không?" Lăng Ba Tiên Tử đầy lửa giận nhìn bọn chúng.
"Tiểu nhân không dám, Tiên Tử tha tội!"
"Chủ nhân các ngươi là ai?"
Nhắc đến điều này, bọn chúng liền ngậm chặt miệng không nói.
"Không muốn nói ư?" Bạch Dạ chầm chậm tiến đến gần bọn chúng, nhét vào miệng những đan dược kì lạ.
"Ngươi làm gì vậy?" Trấn Yêu Phù Ma tò mò hỏi.
"Cho bọn chúng trải qua cảm giác đi dạo quanh quỷ môn quan một lần."
Đan dược dường như bắt đầu phát huy tác dụng. Trên mặt bọn chúng dần dần xuất hiện những lỗ nhỏ li ti, càng lúc càng nhiều (ai sợ lỗ là biết). Mỗi một lỗ nhỏ lại có một con trùng gì đó đang cố gắng chui ra, lúc nhúc bên trong làm ai nấy đều khiếp sợ. Còn người bị chịu dày vò thì đau đớn không thôi. Những con trùng gặm nhấm từ trong ra ngoài. Có thể nói, họ đang trở thành chính bữa ăn cho loại trùng này.
Những tên áo đen gào thét trong vô vọng vì chẳng thể làm gì được. Đau đớn cứ như vô hạn. Bọn chúng muốn chết, chết ngay lập tức. Nhưng những con trùng không khiến bọn chúng chết.
Những người chứng kiến cảnh tượng này, có người còn không chịu được mà nôn khan. Nhìn những thớ thịt bị ăn không hoàn chỉnh, cộng thêm cái mùi bốc lên kinh khủng. Không một ai chịu nổi.
Lăng Ba Tiên Tử một bị một màn này làm cho giật mình. Tên nhóc này, đáng sợ hơn những gì cô nghĩ.
"Các ngươi có chịu nói?" thanh âm lạnh lùng đó vang lên.
"Ta nói, ta nói, cái gì ta cũng nói." bọn họ sợ rồi, đau đớn lắm rồi.
"Người sai khiến các ngươi là ai?"
"Là Đại tiểu thư!"
Mọi người ai nấy đều ngơ ngác.
Lăng Ba Tiên Tử hỏi "Đại tiểu thư nào?"
"Đại tiểu thư Vạn gia, Vạn Trân Hương!"
Vạn gia?