Lại một tiếng nổ lớn vang lên, làn khói chẳng mấy chốc tan đi, nhưng mọi người đều chỉ thấy tiếng vũ khí va vào nhau, không nhìn ra được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Tốc độ của bọn họ, nhanh quá!
Và có lẽ, một màn này đã làm cả hội trường trở nên xôn xao bao giờ hết. Ngoài Triệu Dao, đây là lần đầu tiên có người đánh ngang cơ với Vân Trình.
"Lục Tinh năm nay quả nhiên là biết giấu cao thủ"
"Không lạ gì khi họ tự tin bước vào top3 như vậy, hóa ra là lại bồi dưỡng ra được một cao thủ ẩn giấu."
"Lúc nãy Tuyết Mai bên Nhất Tinh muốn đánh bại tên đó, giờ nghĩ lại cảm thấy thật nực cười."
"Không cho bay xuống võ đài đã là may lắm rồi!"
Nhưng chỉ có Vân Trình biết, không phải là đánh ngang cơ, mà là hoàn toàn áp đảo. Rõ ràng hắn ta ngầm nhận ra hơi thở Linh Vương từ Bạch Dạ, thế nhưng thực lực không phải đến từ Linh Vương. Cứ mỗi đường kiếm của nàng đánh lên, hắn chỉ lo nếu như sơ sẩy một giây thôi, chắc chắn hắn sẽ xuống gặp Diêm Vương ngay lập tức. Từng mảng từng mảng cắt vào da thịt của hắn, như có sức nóng thiêu đốt toàn bộ cơ thể.
Tên này, thực sự là một quái vật!
Huyền Diệp ở một bên nhìn trận chiến đấu căng thẳng, không khỏi thốt lên "Đây là thực lực của Linh Vương sao?" ngoài nghe thấy tiếng vũ khí, với tu vi hiện tại không đủ để hắn nhìn ra tốc độ của hai người.
Một học sinh của học viện Tam Tinh từ trên đài cao xem trận đấu, hưng phấn nói "Triệu sư huynh, một cao thủ nữa lại xuất hiện ở Lục Tinh kìa."
Triệu Dao không hề rời mắt khỏi trận tỷ võ, không chỉ riêng Vân Trình, hắn chỉ đứng từ xa nhìn thôi, cũng biết Bạch Dạ lợi hại hơn những gì mọi người tưởng rất nhiều. Suốt cả quá trình thi đấu, Vân Trình không có nửa điểm đáp trả, ngăn được uy áp của đối phương đã xem như gắng sức.
Một đối thủ thế này, làm hắn không nhịn được mà chờ đợi ở vòng chung kết.
Trận đấu càng lúc càng diễn ra căng thẳng, áp lực càng lúc dâng cao, ngay cả các lão sư cũng phải thừa nhận rằng đã rất lâu rồi không được xem một trận tỷ võ gay cấn thế này.
Bạch Dạ một tay cầm chuôi kiếm, vừa đánh liên tiếp vào điểm yếu của đối phương nhưng không dùng lưỡi kiếm mà dùng lực rất mạnh đánh khiến Vân Trình không trụ được. Nội tạng như bị dập nát, hắn thật sự rất muốn nôn toàn bộ thứ trong dạ dày ra ngoài.
Nàng rất ung dung và bình thản nhưng ánh trong đáy mắt là một sự ghét bỏ không nhẹ. Nàng hướng nhìn lên mặt trời, thầm nghĩ cũng đã đủ rồi, cuối cùng giương tay hất văng thanh kiếm của Vân Trình bay ra khỏi võ đài.
Sự hồi hộp của tất cả mọi người tăng lên, cả hội trường bỗng ngưng bặt vì không còn nghe thấy tiếng vũ khí nữa.
Trong ánh sương lờ mờ, hình ảnh một thiếu niên đứng sừng sững trên võ đài, mái tóc đen cột tùy ý bởi sợi dây đỏ thẫm như màu máu, y phục xanh lam tỏa ra sự tà khí. Trên tay người đó nắm chặt một thanh kiếm đỏ rực tựa như sát tinh từ địa ngục.
Những người xung quanh thở cũng không dám thở mạnh, uy áp từ thiếu niên này quá đáng sợ.
Đám người Huyền Diệp đưa mắt nhìn xuống dưới chân Bạch Dạ, chỉ thấy Vân Trình đang đau đớn nằm co quắp cuộn người lại, như vừa bị tra tấn một cách dã man. Bọn họ không nhịn được mà đánh một cái rùng mình.
Kết quả đã có, lão sư cất cao giọng tuyên bố "Trận vòng loại, chiến thắng thuộc về Lục Tinh học viện."
Dưới sự cổ vũ náo nhiệt của mọi người, Vân lão sư thầm thở phào nhẹ nhõm, ông hướng mắt nhìn lên thiếu niên kia, không biết suy nghĩ điều gì.
Nhất Tinh học viện thua thảm hại, hai người mạnh nhất bị đánh một cách nhục nhã, không ít người tỏ ra hận Lục Tinh. Thế nhưng, kết quả đã định, đã chẳng thể thay đổi được.
Vân Trình và Tuyết Mai được phó hiệu trưởng Nhất Tinh kêu đưa vào trong chữa trị, trên mặt ông không có vẻ gì là tức giận.
Ngưng Vũ vui mừng ôm chầm lấy đám Huyền Diệp, không hề để ý đến vết thương trên người. Trong cả bọn, chỉ có Thanh Nhã Như bước đến bên Bạch Dạ. Tâm trạng cô có hơi buồn bực, mặt hơi cúi xuống, dưới lớp mặt nạ lộ ra biểu tình bi thương. Cô nghẹn ngào nói "Cảm ơn muội!"
Vóc dáng nhỏ bé của Thanh Nhã Như trông như một hài tử, trong vô thức, bàn tay Bạch Dạ đã đặt lên đầu cô xoa nhẹ. Phản xạ bất chợt, nàng an ủi "Đừng buồn!"
Ngay giờ phút này, không có một ai muốn chen ngang vào bầu không khí tốt đẹp giữa hai người họ. Khoảnh khắc hoàng hôn buổi chiều tà dần buông xuống.
Triệu Dao đứng từ trên đài cao nhìn xuống, từ lúc bắt đầu không rời khỏi ánh mắt khỏi hai người họ. Tâm trạng trở lên hỗn loạn, hắn ngầm đánh giá. Hắn có một cảm giác lạ, dường như trận chung kết đối với hắn cũng không quan trọng đến thế. Có gì đó len lỏi trong tiềm thức mà ngay cả hắn cũng không lí giải được.