Ngay cả Tuyết Linh Linh hay Từ Nhạc Huân đều không thể ngăn cản được sự tức giận của cô ta.
Một phần do không muốn chuyện đi xa hơn, hai là lo sợ Tạ Vô Song đi quá giới hạn, khiến cho đám Huyền Diệp tức giận mà ra tay.
Dù sao thì thực lực cũng chênh lệch, nếu không phải vì đang ở trong đại hội, chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ để Tạ Vô Song tùy ý xúc phạm như vậy.
Đám Huyền Diệp mặc dù tương đối khó chịu với Tạ Vô Song nhưng cũng coi như mặc kệ, tùy ý để cho cô ta gào khàn cả cổ họng.
Cuối cùng thì kết quả cũng đã được định, giờ cô ta có lầm ầm ĩ lên như một kẻ điên vẫn đâu thể thay đổi được gì.
Nhưng có vẻ Tạ Vô Song vẫn không cam tâm, cô ta hùng hổ đến trước nghị viện lớn tiếng đòi gặp Vân lão sư.
"Ta muốn gặp lão sư!"
Một vị thủ trưởng đứng canh trước đại điện nhìn thấy Tạ Vô Song tới, mặt không nhiều biểu hiện nói "Thật ngại quá! Lão sư đã đi cùng với các vị khác đến Minh Uyển viên rồi!"
Lúc này đây tâm trạng của cô ta phi thường xấu, mặt dần xám xịt, nhưng vẫn cố nén cơn giận đối với thủ trưởng báo "Khi nào Vân lão sư trở về, mong ngài tới cáo với lão sư một tiếng!" rồi xoay người hậm hực rời đi.
Vị thủ trưởng nhìn Tạ Vô Song, trong đáy mắt toàn là bất đắc dĩ, chỉ biết lắc đầu thở dài.
Thực chất học sinh của học viện Lục Tinh sẽ tới đây, Vân lão sư đã lường trước nên càng cố tránh mặt để không khỏi làm một trận ầm ĩ.
Việc Tạ Vô Song tới tìm Vân lão sư, thoáng cái cũng bị đám Huyền Diệp biết được, nhưng họ không ngăn cản cô ta, càng không nói bất kì điều gì. Bởi vì người có thể đưa ra câu trả lời, chỉ có Bạch Dạ mà thôi.
Thế nhưng đã hơn 1 ngày trôi qua, dường như Bạch Dạ đã biến mất khỏi ký túc xá, không ai biết nàng đã đi đâu, ngay cả Vân lão sư cũng không rõ.
Trận chung kết cách thời điểm hiện tại chỉ còn 2 ngày, nếu Bạch Dạ không trở về, chắc chắn họ sẽ mất tấm vé vào vòng trong.
Ngay sau khi Bạch Dạ rời đi, Vân lão sư đã đến tìm bọn họ, tường thuật lại kế hoạch của nàng cho đội ngũ học viện. Khúc mắc được gỡ bỏ, đám Tạ Vô Song không còn làm loạn nữa nhưng vẫn bị Vân lão sư khiển trách một hồi vì không giữ được bình tĩnh trước khi thi đấu.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Thanh Nhã Như không biến mất cùng với Bạch Dạ.
Xét về tu vi, trong đội ngũ, Thanh Nhã Như là cao thủ mạnh nhất, đã bước tới Linh Sư đỉnh. Mà đối thủ sắp tới của bọn họ chính là Nhất Tinh học viện. Dù đã thua ở trận đấu với Tam Tinh, nhưng nắm giữ kỉ lục 20 năm ở vị trí đấu bảng các học viện, làm sao có thể xem thường được?
Đám Huyền Diệp trong lòng càng thấy lo sợ hơn, 2 cao thủ mạnh nhất của học viện biến mất, tình thế này, có khác nào rắn mất đầu?
Đêm đen phủ trên cả một khu rừng rộng lớn, tiếng gió xào xạc khẽ va chạm mạnh vào những tán lá cây một hồi rồi lại trở nên tĩnh lặng. Đám mây dần tan đi, để lộ ánh trăng khuyết sáng chói xuyên qua khẽ hở, len lỏi vào từng nhành cây cao lớn, chiếu rọi xuống mặt đất tạo nên cảnh tượng vừa đẹp nhưng cũng âm u đến rợn người.
Dưới tán cây, tiếng binh khí va chạm từng đợt làm người ta đoán được nơi đây đang diễn ra một trận chiến khốc liệt.
Thanh kiếm đỏ rực cứ sáng lên, chặn lại đường kiếm của đối phương, nhưng để mà nói thì tay nàng cũng sắp không trụ nổi nữa rồi, bởi tu vi của 2 bên quá chênh lệch.
Bước chân Bạch Dạ ngừng lại, thân thể nàng nghiêng về phía trước, toàn thân nàng luồng khí đỏ rực gầm thét, mái tóc hơi tung bay, cả người xông thẳng về phía trước.
Đối phương trong thoáng chốc nhíu mày lại, hắn nhận ra sát khí trên người nàng, vội vàng xoay người, tránh né những đòn chí mạng. Nhưng vẫn không may, trên cánh tay đã xuất hiện vài vết thương, tay áo hắn bị cắt một đường. Mà hắn còn nhận ra, chỗ bị cắt đó tỏa ra một sức nóng kinh hồn, xém chút nữa thiêu đốt cả da thịt.
Đây là 1 trong 10 loại hỏa mạnh nhất tu chân giới, tên này vậy mà lại sở hữu được nó.
Thế nhưng không làm khó được hắn, hắn ngay lập tức áp sát vào người Bạch Dạ, tung ra những đòn bí hiểm. Bạch Dạ bị dồn nén đến mức không thở được, hắn quá mạnh. .
||||| Truyện đề cử: Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si! |||||
Cặp dị sắc đồng tử nhìn chằm chằm vào nàng, lạnh băng đến rợn người.
Kiếm pháp vung lên, sát khí ngày càng đậm, Bạch Dạ hơi nhướng người về sau để tránh nhưng không được, vô tình khiến mặt nạ rơi xuống, bị thanh kiếm cắt đứt thành hai nửa.
Giây phút đó, may mắn nàng kịp thời dùng khinh công lộn người về đằng sau mới tránh được khả năng tử vong.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, đôi con ngươi tím biếc kia càng tỏa sáng rực rỡ hơn. Nàng ôm lấy miệng vết thương đang từ từ rỉ máu thấm đẫm cà vạt áo.
Một phút lơ đễnh nhìn lên, hai cặp mắt đối diện nhau, không gian lúc này đột nhiên trở nên tĩnh lặng lạ thường.