"Ảnh Xạ!"
Lưỡi kiếm được rút khỏi vỏ, một đạo ánh sáng từ thanh kiếm lan rộng ra xung quanh. Nó mạnh mẽ đến mức chém một nhát mạnh vào bụng của Thanh Nhã Như.
Chiêu thức của hắn thật kì dị. Rõ ràng thanh kiếm bình thường nhưng tầm đánh lại xa không khác gì cây thương của cô. Hắn chủ yếu sử dụng sức mạnh từ thanh kiếm để gây trọng thương cho những người ở gần ư?
Tốc độ của hắn ở một cảnh giới khác hẳn.
Thanh Nhã Như siết chặt bụng mình lại để cho máu ngừng chảy, ánh mắt cô vẫn kiên định, nắm chặt cây thương đối diện với Triệu Dao.
Triệu Dao khẽ mỉm cười.
Thật đáng kinh ngạc. Cô ta ngay lập tức cầm máu ngay khi bị thương, và sau đó lao lên với nhũng đòn tấn công khác.
"Huyền Thiết Thương!"
Nhưng ngay sau đó, hắn cầm thanh kiếm của mình lên, từ khoảng cách xa chém mạnh về phía không trung. Trong nháy mắt, lưỡi kiếm của Thanh Nhã Như đã bị vỡ thành từng mảnh.
Sức mạnh của Triệu Dao gây áp lực rất lớn vào không khí, đủ đề hất văng bất kì người nào yếu thế hơn. Thế nhưng Thanh Nhã Như vẫn cố gắng trụ vững, chỉ có cây thương của cô là hỏng.
Sau đó hắn lao lên, ghì chặt người cô xuống với lực đạo không nhỏ. Hắn nói "Ta rất ít khi gặp được người giống như cô. Những người biết về sức mạnh của ta, một là sợ hãi, hai là cố gắng tỏ vẻ sẽ chiến đấu một cách danh dự. Thế nhưng, cô lại một lòng chỉ muốn cầm chân ta mặc dù biết bản thân không thể. Cô đang đợi điều gì?"
Thanh Nhã Như nghiến răng.
Hắn tiếp tục "Cô rõ ràng biết, đồng đội của mình đang bị áp đảo rất lớn, bản thân cô cũng không cần đến cái danh "học viện chiến thắng" nhưng vẫn cố gắng chiến đấu dù đã bị thương nghiêm trọng. Học viện Lục Tinh đang chờ đợi điều gì?"
Thanh Nhã Như yếu ớt nhếch khóe môi lên khẽ cười "Ta không nói đấy! Ngươi lải nhải nãy giờ không phải tự cho mình là thông minh sao? Vậy thì sao không dùng cái não đó của ngươi mà suy nghĩ đi!"
Ở một bên khác, trong khi mọi người đang chiến đấu, Thanh Nhã Như đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tuyết Linh Linh giương lên cây cung, nhắm thẳng vào giữa lưng Triệu Dao mà chuẩn bị bắn.
Nhưng đã không kịp vì Triệu Dao đã phát hiện ra, hắn lướt nhẹ thân mình, di chuyển đến kề sát Tuyết Linh Linh rồi đánh bật cây cung rơi xuống đất.
"Tuyết sư tỷ!"
Tuyết Linh Linh mất thăng bằng, ngã nhào xuống nhưng may mắn được Huyền Diệp đỡ lấy.
"Đừng có mà thọc gậy!" thanh âm của Triệu Dao lạnh lùng vang lên.
Dưới khán đài, tất cả mọi người đều phải thán phục trước sức mạnh vượt trội của Triệu Dao. Hắn thậm chí còn không sử dụng quá 50% sức mạnh đã làm ý chí của học viện Lục Tinh bay mất.
Vấn Thiên trong suốt quá trình trận tỷ võ diễn ra hắn đều tỏ rõ thái độ khó chịu. Theo như Thiên Lãnh báo, muội muội của hắn là một trong số học sinh tham dự của học viện Lục Tinh. Nhưng, chỉ cần nhìn thôi hắn cũng biết. Trên sân đài kia, không có muội ấy!
Rốt cuộc muội muội mà hắn tìm kiếm suốt 15 năm, đang ở đâu?
Vân lão sư nãy giờ cứ thấp thỏm không yên, nhìn học sinh của mình lần lượt bị đánh bại, trong lòng ông như nhiều thêm lo lắng.
Đã qua hơn nửa thời gian thi đấu, vẫn không có một học viện nào chịu đầu hàng.
Thanh Nhã Như trực tiếp đánh với Triệu Dao đã bị thương nghiêm trọng, các thành viên khác dù có được vũ khí của cô nhưng dù sao cũng khác biệt về tu vi, lại có ít kinh nghiệm thực chiến nên nhanh chóng bị áp đảo.
Trong lúc mọi người cứ nghĩ kết quả đã rõ, một bóng người xinh đẹp bước lên võ đài. Bước chân của nàng nhẹ tựa lông hồng, đi đến đâu, sự tà khí lan rộng đến đó.
Sự xuất hiện của một người lạ mặt làm cả hội trường xôn xao.
Người đó mặc y phục của Lục Tinh, mái tóc đen dài buộc tùy ý sợi dây đỏ tung bay theo làn gió.
Nàng bâng quơ nhẹ bàn tay, từ trong không trung hiện ra vô vàn sắc đỏ chằng chịt như màu máu.
Triệu Dao trong phút chốc nhận ra, hắn hét lên với đồng đội "Mau cúi xuống!" nhưng đã không kịp. Những sợi dây đỏ nhanh chóng tóm chặt lấy các học sinh của Tam Tinh như bắt được con mồi làm họ không tài nào vùng vẫy nổi.
Nhìn qua sườn mặt và dáng người, ai cũng đoán được đó hẳn phải là một tuyệt thế mỹ nam.
Thanh Nhã Như trên miệng vẫn còn loang lổ vết máu, khẽ gọi "Tiểu Dạ?"
Hơi thở tu luyện giả phóng thích ra khiến nhiều người không chịu được mà gục xuống.
Tên đó chính là người đã đánh bại Vân Trình sao?
Áp lực tỏa ra từ hắn còn kinh khủng hơn so với hồi trước nữa. Ngay cà các lão sư cũng chưa từng mang lại cho hắn cảm giác sợ hãi này.
Chỉ với vài chiêu nhẹ nhàng đã giải quyết triệt để nhiều người như vậy.
Nhìn đồng đội bị trói chặt như con mồi bị sa bẫy, không muốn tình hình này kéo dài thêm, Triệu Dao nháy mắt rút ra thanh kiếm của mình chém mạnh vào không trung làm đứt lìa những sợi dây đang bấu chặt vào người họ.
Học sinh Tam Tinh thoát khỏi nhưng sợi dây không tha, chúng vẫn tái tạo lại rồi len lỏi vào người.
Triệu Dao biết, muốn chấm dứt việc này phải đánh bại chủ nhân của sợi dây.