• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn huyên một hồi với Lăng Ba Tiên Tử, ông có để ý sang một vị ngồi ở bên cạnh. Dáng dấp trông vừa thư sinh nhưng cũng toát ra được khí chất rất tà mị làm ông tò mò. Vì bị chiếc mặt nạ che đi nên ông không rõ đó là ai.

Trấn Yêu Phù Ma hơi thận trọng nói "Không biết ngài là vị tiền bối nào, có thể cho phép vãn bối được hân hạnh biết tới?"

Vấn Thiên không đáp lại, còn lười nhác không thèm quay sang nhìn Trấn Yêu Phù Ma.

Thấy vậy, Lăng Ba Tiên Tử cười nhẹ "Tên đó không giỏi giao tiếp cho lắm. Ngươi chỉ cần biết là hắn không phải người xấu là được."

Trấn Yêu Phù Ma cười chừ, ông hành lễ một hồi rồi trực tiếp ngồi vào ghế của mình.

Trận tỷ võ hôm nay thật náo nhiệt, các học sinh từ khắp các nơi lần lượt thi nhau kéo đến đông hơn hẳn so với các trận trước. Có lẽ họ cũng rất tò mò về kết quả chung cuộc.

Chưa đến giờ thi đấu nhưng tiếng hò reo đã không ngưng vang vọng khắp xung quanh võ đài. Không ít người đoán già đoán non, thậm chí còn bày đặt cá cược xem ai thắng.

Một tiếng trống dồn vang lên, cả hội trường liền trở nên im bặt.

Hiệu trưởng Nhất Tinh học viện bước lên giữa võ đài, giọng vang dội "Trận chung kết của đại hội tỷ võ lần này chính là một cột mốc lớn của các học viện. Ta mong rằng các vị tinh anh ưu tú được thể hiện hết sức mình, cùng nhau mang võ đạo truyền bá cho đời sau."

"Bộp bộp bộp"



Trong sự hân hoan của mọi người, trọng tài cất giọng tuyên bố "Trận chung kết đại hội tỷ võ, chính thức bắt đầu. Xin mời 2 đội bước lên võ đài."

Lời của trọng tài vừa dứt, Tam Tinh tiến lên cùng sự hò hét của biết bao học sinh ở hội trường. Đương nhiên sáng chói nhất vẫn là át chủ bài của họ-Triệu Dao. Hắn vẫn như thế, gương mặt lạnh lùng cùng thần thái sắc bén. Có lẽ ngay cả hắn cũng vô cùng trông chờ vào trận tỷ võ lần này.

Và cũng không để chờ đợi lâu, đối thủ của họ-học viện Lục Tinh cũng cùng nhau bước lên. Nhưng có gì đó rất khác, Triệu Dao có cảm giác như bị thiếu mất thứ gì. Một người nào đó...

Hắn nhìn ra được, sự quyết tâm và tinh thần của họ đã được rèn luyện một cách tối đa. Nhưng ẩn chứa bên trong đó vẫn có vài phần lo lắng.

"Hai đội đã sẵn sàng?"

"Sẵn sàng!"

"Sẵn sàng!"

"Vậy ta tuyên bố, trận tỷ võ, BẮT ĐẦU!"

Trong vài giây thôi, cả hai bên đã bắt đầu với kế hoạch của riêng mình.

Thanh Nhã Như lúc này đối diện với Triệu Dao-át chủ bài của học viện Tam Tinh.

Đây là..."Sát thủ học viện" Triệu Dao.

Hắn ta trông rất uy nghi và lạnh nhạt, và thanh kiếm đó, thứ hắn dắt theo bên người, trông cũng quỷ dị giống như con người hắn.

Nhưng không biết vì sao, hắn mang lại cho cô một cảm giác quen thuộc.

Đối diện với một người có tu vi cao hơn mình, không phải là cô chưa từng, nhưng tên tu luyện giả trước mặt này khiến cô phải run rẩy.



Điều này hoàn toàn chưa từng xảy ra với cô.

Triệu Dao cất tiếng hỏi "Tên cô là gì?"

Thanh Nhã Như bỗng đứng hình, ngơ ngác "Đó có vẻ như không phải là một lời phù hợp trong một trận chiến."

Triệu Dao nói "Đối với một đối thủ mà ta xem trọng, ta muốn biết tên hắn. Và cô, không ngoại lệ."

Thanh âm của hắn hơi trầm khàn, không hề giấu nhẹm đi tu vi áp đảo của mình.

Thanh Nhã Như cố trấn an bản thân "Bình tĩnh! Đừng hoảng loạn! Không có vấn đề gì cả! Giữ vững bản thân!"

Trong nháy mắt cô đã trở về dáng vẻ lạnh nhạt ban đầu.

Triệu Dao khoanh tay nói "Huh, tinh thần của cô rất mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã giữ được bình tĩnh. Ta có lời khen ngợi dành cho cô đấy..."

Nhưng còn chưa nói xong, thân ảnh của Thanh Nhã Như đã tiến lại gần sát hắn, lưỡi kiếm đã ở ngay phía dưới bụng hắn.

"Lưu ly trảm!"

Nhưng làn khói tan đi, thân thể Triệu Dao không một sứt mẻ gì ở ngay sau lưng cô, hắn còn nói "Kỹ thuật tốt đấy! Thanh kiếm đó, là do cô tạo ra, đúng không?"

"Thiên ảnh thời!"

Một đường kiếm rất hoàn hảo về cả tốc độ hay kỹ thuật, ánh sáng vàng trở nên càng ngày chói mắt. Thế nhưng vẫn không thể làm gì Triệu Dao.

Đây là sự cách biệt về tu vi ư?

Triệu Dao nói "Trông cô có vẻ vẫn còn nhỏ tuổi, và đạt đến tu vi như vậy. Dù chiến đấu với ta trong lo sợ nhưng cô đã trấn áp được nó và lao lên tấn công ta. Thật đáng như những gì ta mong đợi ở trận chung kết năm nay. Ta cứ nghĩ người sẽ chiến đấu với ta hôm nay phải là tên đánh bại Vân Trình hôm trước cơ đấy. Tại sao hôm nay hắn lại không tới? Sợ sao?"

Thanh Nhã Như bỏ ngoài tai mọi thứ, vẫn chĩa kiếm vào người Triệu Dao nói "Ngươi không xứng đáng để nhắc đến Tiểu Dạ!"

Triệu Dao nhíu mày lại. Thanh kiếm của cô ta, thay đổi rồi!

"Huyền thiết thương!"

Trong nháy mắt, thanh kiếm của Thanh Nhã Như bỗng biến đổi, nó kéo dài ra và tạo thành 2 lưỡi gươm ở 2 đầu, trông như một cây thương của những chiến binh sa trận.

Triệu Dao nhanh chóng tránh những đòn công kích từ phía Thanh Nhã Như.

Tầm đánh của cô ta rộng hơn rồi! Mỗi một đòn đánh của cô ta đều mang theo những cơn giật không nhẹ. Hệ [lôi] ư?

Ta chưa từng thấy Luyện khí sư nào tạo ra vũ khí như vậy trước đây.

Cơ thể cô ta rất linh hoạt, kết hợp rất tốt với cây thương cô ta dùng. Dáng người nhỏ con cũng là lợi thế về tốc độ và tránh né các đòn tấn công khác. Nhưng cô ta không thể vung cùng lúc 2 lưỡi kiếm ở hai đầu, tầm nhìn cũng trở nên hẹp hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK