• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khá khen cho một màn kịch thú vị!" người đó khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt màu tím huyền ảo như lạnh buốt thấu tâm can nhìn họ.

Cùng lúc đó, sấm chớp đánh dữ dội hơn, ánh sáng chợt lóe lên, gương mặt xinh đẹp dần hiện ra. Mà đặc biệt cặp con ngươi tím kia khiến cả phủ tướng quân đều nhận ra.

"Bạch...Như...Nguyệt!"

Cái tên vừa được gọi thì nàng liền phủ nhận "Nè nè, đừng nhầm lẫn! Ta là Bạch Dạ, không phải Bạch Như Nguyệt. Nhưng mà, lí do ta tới đây cũng là vì cô bé ấy!"

Liễu di nương nằm chật vật dưới đất bò nhổm dậy, phẫn uất nói "Có phải ngươi là người đã thao túng tất cả chuyện này không? Nhi tử ta tạo ngộ như vậy cũng là vì ngươi?"

Bạch Dạ giả bộ ngẫm nghĩ rồi cười đáp "Đúng...một nửa!" nàng đối với Liễu di nương giải thích "Đừng có ăn ốc rồi bắt ta đổ vỏ, sự việc xảy ra lẫn nhi tử của bà đều là tự các người tạo ra thôi! Ta đây đóng vai trò như một lực nhỏ, thúc đẩy quá trình diễn ra nhanh và thuận lợi hơn thôi!"

Cảm giác áp bách này là gì?



Đối mặt với Bạch Dạ, họ giống như đang đối diện với một con rắn mưu mô, từ từ quan sát con mồi vậy.

Từ lúc nào, Bạch Như Nguyệt phế vật trước kia trở thành thế này?

Trong số những người này, kẻ không ưa Bạch Dạ nhất là Bạch Tố Tố, cô ta cười khẩy "Phế vật, mãi mãi cũng chỉ là phế vật mà thôi, mày nghĩ có thể qua mặt tao mà trở thành Thái tử phi được sao...khục!" một cơn đau từ đằng sau lưng truyền đến, nó quá nhanh, cô ta không nhìn thấy. Có một thứ gì đó đang đè lên lưng Bạch Tố Tố làm cô ta không gượng dậy được.

Bạch Dạ đưa ngón trỏ lên khuôn miệng xinh xắn "Suỵt! Cô không biết là người nói nhiều thường chết rất nhanh hay sao? Cái danh xưng phế vật này, ta không bài xích nó. Còn Thái tử phi, nực cười thật!" nàng gác một chân lên, vừa quyền lực vừa quý phái nói "Báo cho cô một tin...vui, cho cô biết đây. Ta đã trả lại tín vật định ước cho hoàng đế, tức là sau này ta và Nam Cung Dực không còn hôn ước nữa. Hẳn cô sẽ vui lắm nhỉ?

Nhưng mà...liệu cô còn có thể sống mà thành thân với Thái tử không ta? Chuyện này thì ta không dám chắc nha. Thôi thì, dựa vào may mắn vậy!"

Khốn nạn thật! Chẳng biết cái thứ quái quỷ gì đang đè lên người cô ta, sức lực lớn quá, không bật người dậy được!

Bạch Khởi nhân lúc nàng không chú ý, muốn xông lên giết chết nàng, nhưng nhận lại cái liếc mắt đến rùng mình.

Bạch Dạ hất tay, một đám sát thủ không biết từ đâu xuất hiện, dễ dàng chế trụ được toàn bộ phủ tướng quân.

"Mau quỳ xuống! Đúng là vô phép tắc! Phủ tướng quân dạy lễ nghi chán thật đấy!"

Lúc này bọn họ như bị bắt phải quỳ, không có sức để chống trả những đám sát thủ này.



Lạnh lẽo đôi mắt nhìn xuống, hơi nheo lại, giọng tuyên bố "Phủ tướng quân, đêm nay sẽ xóa sổ khỏi Huyền Lam quốc. Trên đại lục này sẽ không còn gia tộc nào mang chữ Bạch."

Bạch Khởi đỏ con mắt, cố gắng vùng vẫy hét lên "Ta sẽ giết ngươi! Đồ ăn cây táo rào cây sung!"

Nàng nhảy xuống khỏi cửa sổ, tiến lên một cách chậm rãi, đứng trước mặt ông ta và nói "Bạch Như Nguyệt, đứa trẻ ngay từ lúc được giám định là phế vật đã bị ông vứt bỏ, trong suốt khoảng thời gian đau khổ bị gièm pha, chế giễu, hành hạ, cuối cùng là chết tại Tàng Vân Sơn. Vậy, ông lấy tư cách gì để nói ta?"

Ông ta câm nín, bởi vì toàn bộ đều là sự thật, một điều không thể chối bỏ.

Chân trái lại bước sang, nàng nhìn chằm chằm Liễu di nương đang gào thét điên cuồng trước mặt.

"Mau trả lại mạng cho nhi tử của ta!"

Bạch Dạ bĩu môi, nàng chỉ vào huyệt thái dương của mình, xoay xoay hỏi "Này, chỗ này của bà không bị gì chứ? Người giết tiểu tử kia không phải ta, mà là người đầu ấp tay gối, đồng giường cộng chẩm với bà trong suốt nhiều năm kìa. Ta để cho hắn sống, nhưng có lẽ là Diêm vương không tha. Bà ngoài cái việc hét toáng lên như đồ đần thì bà còn có thể làm gì khác không?" tại sao lúc nhi tử của mình còn sống không ra sức bảo vệ, bây giờ chết rồi thì tìm người khác để đòi nợ? Não không biết dùng để suy nghĩ ư?

Người cuối cùng, đương nhiên là Bạch Tố Tố, món nợ này của nàng đối với cô ta rất lớn, sao dễ dàng tha được!

Từ nãy đến giờ, trong miệng cô ta cứ lẩm bẩm, cứ lặp đi lặp lại những câu nói, hệt như một con rối bị hỏng.

"Tại sao ngươi không chết đi?"

"Ta mới là thiên tài, đừng hòng chiếm đoạt mọi thứ của ta!"

Bản thân Bạch Dạ có những đánh giá về Bạch Tố Tố. Ngay từ ban đầu, từ khi sinh ra, cô ta đã bị mẫu thân của mình tiêm nhiễm những thứ xấu xa. Là con thứ, dĩ nhiên có tâm tư lật đổ đích nữ. Mà thứ mà Bạch Tố Tố muốn, chẳng qua cũng chỉ là được như Bạch Như Nguyệt mà thôi!

Bạch Như Nguyệt, đích nữ phủ tướng quân, sinh ra đã có hôn ước với Thái tử, ngay cả hoàng đế lẫn Thái hậu đều yêu thương.

Bạch Tố Tố không có tình cảm với Thái tử, một chút cũng không, cô ta chỉ muốn giành lấy mọi thứ của Bạch Như Nguyệt.

"Tại sao mày lại muốn giết tao?"

Câu hỏi thật bất ngờ, lại nhẹ tựa lông hồng, như thể đang hỏi đã ăn sáng chưa. Điều đó khiến cho Bạch Dạ trở nên phấn khích lạ thường, nàng ngồi xổm xuống, đặt tay lên lồng ngực của cô ta nở nụ cười nguy hiểm "Ta đã từng được nghe kể rằng cô từng làm rất nhiều chuyện độc ác, nên không biết trái tim cô rốt cuộc là màu đỏ, hay là màu đen?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK