Học viện Lục Tinh thua, nhưng không hề nản lòng, thậm chí còn phấn khích hơn.
Vòng chung kết, nhất định là trận đấu hay nhất!
Đám Ngưng Vũ bước xuống khỏi võ đài, vô tình chạm phải ánh mắt của Bạch Dạ, họ hào sảng nở một nụ cười rất tươi, giống như chưa từng thua một trận nào.
Không ngờ Bạch Dạ lại chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, không tiến tới chỗ bọn họ mà xoay người rời đi. ngôn tình hoàn
Nhưng đa phần ai cũng rất thắc mắc, rốt cuộc tại sao đội ngũ lại thiếu người đến thế, những người còn lại, đang ở đâu?
Việc này phải quay lại thời điểm đêm hôm trước vòng 2 diễn ra...
Đêm tối khuya vắng, trời đang là mùa hè nên khá nóng, nhưng dù vậy vẫn cảm nhận được vài tiếng gió thổi nhẹ qua những tán lá cây gần ký túc xá.
Ngoài hiên cửa, Tử Nhạc Huân đứng lặng người, thầm thở dài một tiếng. Trong phòng truyền đến những âm thanh cãi vã, hắn không nghe được nữa đành ra ngoài hóng gió trời.
Từ lúc chiều, bọn họ đã nói mãi với nhau về vấn đề có nên đầu hàng ở vòng 2 không. Câu này thốt ra nghe thật hoang đường, đương nhiên có một số người không chấp nhận. Nhưng cuối cùng vẫn chẳng làm được gì.
Tại sao ư? Đơn giản vì bọn họ không đánh lại đám Huyền Diệp. Thực lực cách biệt như vậy, cho dù thế nào vẫn phải ngoan ngoãn mà cúi đầu thôi. Tuy nhiên, vì sĩ diện của bản thân, họ vẫn là không dám tỏ thái độ quá khích, chỉ dám dùng tự trọng của bậc tiền bối mà không thỏa hiệp.
Hắn ở chung phòng với Nam Cung Dực, hắn không đứng về phía nào cả, nhưng nghe nhiều lời lải nhải của họ, hắn cũng không chịu nổi.
Hắn mơ hồ đoán ra, vị sư đệ họ Bạch đó, không đơn giản như những gì Nam Cung Dực và đám người họ nghĩ.
Ban đầu chỉ cho rằng tiểu tử đó cùng đám Huyền Diệp là bằng hữu thân thiết nên mới chiếu cố đôi chút, nhưng từ thái độ và cử chỉ bối rối của họ trước Bạch Dạ, không đời nào là bình thường được.
Chắc cũng chỉ có những người như Nam Cung Dực hay Tạ Vô Song luôn cho rằng mình là người mạnh nhất mới không phát hiện ra điều quỷ dị. Bởi vì kiểu người như vậy, thường sẽ không muốn chấp nhận một người khác có thực lực cao hơn bản thân nên tự lừa dối mình rằng người khác chỉ là tôm là tép.
Chỉ ngày mai thôi, vòng 2 của trận tỷ võ sẽ sớm diễn ra, vậy mà hiện tại đội ngũ lại lục đục nội bộ. Hắn cũng chẳng biết phải làm gì, đành thật sâu thở dài ngao ngán.
Một tiếng "vút" xẹt qua. Tử Nhạc Huân mày hơi khẽ động. Sao tự dưng gió lại thôi mạnh vậy nhỉ?
Còn chưa kịp suy nghĩ, miệng hắn đã bị một bàn tay chụp lấy, không thể la hét hay phát ra một âm thanh nào.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh thì giọng nói trầm khàn bỗng vang lên "Im lặng đi! Là ta!"
Tử Nhạc Huân hơi xoay người lại, kinh ngạc nhìn vào đôi con ngươi sâu thẳm của Ngọc Trần. Hắn không có hô lên, còn nhìn trước nhìn sau, cúi người xuống thì thầm "Ngươi đang làm gì vậy?"
Ngọc Trần và Tử Nhạc Huân vốn là cùng xuất xứ nên có quen biết nhau đôi chút, nên cũng hiểu rõ về tính cách của đối phương. Ngọc Trần cũng không ngại nói thẳng với Tử Nhạc Huân "Bọn ta cần cậu hỗ trợ..."
...
"Chuyện này..." Tử Nhạc Huân có hơi do dự "Hiện giờ quả thật là bọn họ đang thảo luận về vấn đề này. Đặc biệt có một số người kiên quyết không đầu hàng, ta cũng hết cách. Nhưng mà làm như vậy, liệu có tác dụng phụ gì xảy ra không?"
Ngọc Trần kéo xuống khăn trùm mặt, nói "Cậu yên tâm đi, chỉ là một liều nhỏ thôi. Ít nhất là khiến bọn họ không ra sân thi đấu là được."
"Kể cả Tuyết sư muội sao? Ta thấy muội ấy cũng không phải là xấu."
"Không xấu nhưng không có nghĩa là không phản đối, bọn ta không muốn có bất kì ai cản trở việc này."
Tử Nhạc Huân trầm ngâm một lúc, xong vẫn là gật đầu chấp thuận "Được!"
Đợi thân ảnh Ngọc Trần rời đi, căn phòng đang ồn ào náo nhiệt vì tiếng cãi nhau bỗng ngưng lại. Tử Nhạc Huân lúc này mặt tươi cười bước vào cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Nam sư huynh cùng mọi người hẳn cũng mệt rồi, đệ có pha chút trà tới đây!" hắn bưng trên tay một khay trà, đi tới đặt cạnh đầu giường, không những vậy còn ra vẻ nịnh nọt đưa từng chén vào tay mỗi người.
Dù vừa cãi nhau mệt mỏi nhưng thấy biểu hiện của Tử Nhạc Huân, bọn họ rất hưởng thụ, không suy nghĩ gì mà cầm nó uống lên. Tử Nhạc Huân nhìn theo hành động của từng người, vô cùng hài lòng chậm rãi đi ra ngoài.
Giờ hắn chỉ thầm cầu phúc cho họ, đồng thời cũng rùng mình một cái trước thủ đoạn của đám Huyền Diệp.
Quả nhiên đêm hôm đó, trời còn chưa kịp sáng, bụng của đám Nam Cung Dực đột nhiên đau dữ dội, người nào người nấy tranh nhau nhà vệ sinh. Cơn khủng khiếp này họ thầm đánh giá là tệ nhất trong cuộc đời. Đến khi mặt trời đã ló rạng, không một ai còn đủ sức để lết đi thi đấu, đến trèo lên chiếc giường thôi cũng đã đủ khó khăn.
Đám Huyền Diệp chỉ biết ngoảnh mặt làm ngơ, không nghe thì cũng đừng trách bọn họ dùng chút thủ đoạn.