"Bạch sư tỷ."
Mấy đám đệ tử phía sau vội vã chạy ra muốn đỡ lấy Bạch Tố Tố nhưng lại bị vật kia xô ngã chồng lên nhau.
Bạch Tố Tố mặt đỏ bừng hét lên "Là kẻ nào?" rồi lại bị một cái đánh thật đau vào má, tốc độ quá nhanh khiến người ta không nhận ra nó là cái gì.
Cho đến khi hai má của cô ta đỏ ửng đau rát, sưng phồng lên như đầu heo thối thì vật đó mới ngưng lại. Trông bộ dạng hiện giờ đâu còn giống một nữ tử được nhiều người ngưỡng mộ nữa.
Tốc độ của vật đột nhiên chậm lại, có thể nhìn rõ ra hình dáng của một con thú nhồi bông tròn tròn, lông dài rậm màu trắng như tuyết.
Tiểu Bạch hành hạ Bạch Tố Tố một hồi, mãi mới chịu ngưng lại và đáp xuống chỗ của Thanh Niệm.
Đây là con gì vậy?
Bạch Tố Tố tức giận, lao tới phát ra uy áp của Linh Sư muốn giết chết Tiểu Bạch "Con súc sinh chết tiệt!" đáng tiếc thay, còn chưa tới gần được 3 bước đã bị một cú sút bật cả người về bên trái, suýt nữa đập đầu vào cái cây.
"Đã không được đẹp mà còn độc miệng, nữ nhân xấu xa thì phải dạy dỗ lại cho đàng hoàng, đúng không Tiểu Bạch?" giọng nói từ đâu vọng tới khiến đám người tưởng gặp quỷ.
Tiểu Bạch ở trên đầu Thanh Niệm hưng phấn nói "Tiểu Hắc nói đúng, nữ nhân xấu xa!"
Hai con thú tròn tròn một trắng một đen xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nhỏ xinh, hình hài đáng yêu nhưng uy lực vừa rồi có thể đánh bật cả Linh Sư sơ cấp thì không thể xem thường được.
Nam Cung Dực ngạc nhiên "Đó là thứ gì vậy?"
Bạch Tố Tố được bọn đệ tử đỡ dậy, tức đến gào thét điên cuồng "Lại thêm một con súc sinh nào nữa vậy?"
"Súc sinh nói ai vậy?" Tiểu Bạch đùa cợt.
"Súc sinh nói ngươi đó!"
Nhận ra mình bị chơi một vố, cô ta rút bên hông chuôi kiếm, hét lớn "Còn chần chừ gì nữa, mau giết hết bọn chúng cướp bảo thạch về!" từ nhỏ tới lớn cô ta chưa từng bị chịu ủy khuất lớn như vậy, lần này không thể dễ dàng tha cho bọn chúng được.
Nhóm bên này thì tự nhủ rằng xong đời rồi, cho dù có ghét cô ta đến mức nào thì mức độ chênh lệch thực lực cũng khá xa, làm sao đấu lại?
Tiểu Hắc nhỏ giọng "Sẵn sàng chơi chưa?"
"Đã xong!" Tiểu Bạch cười.
"Vậy thì...cho chúng nếm mùi đi!"
Hai con thú bắt đầu lao vào giao tranh kịch liệt, lợi thế về thân hình nhỏ con cùng tốc độ nhanh như chớp, cả hai ngay từ phút giây đầu tiên đã chiếm thế thượng phong. Đám người Thanh Niệm căn bản không theo kịp được thực lực của hai con thú nên nhìn qua nhìn lại thì chỉ thấy bọn người Bạch Tố Tố vờn nhau với không khí.
Đáng lí ban đầu hai con không có ý định sẽ khiến những người này bị thương, nhưng do không để ý mà vô tình để một hai người tự đâm nhau mà chết. Bạch Tố Tố và Nam Cung Dực không hổ danh là hai người có thực lực cao nhất ở đây, có thể chặn lại khá nhiều đòn tấn công đến từ Hắc và Bạch.
Nhưng chỉ có như vậy thôi, còn liệu có làm hai con thú bị thương được hay không thì câu trả lời dĩ nhiên là không. Nam Cung Dực nhạy bén, quan sát nãy giờ đủ hiểu hai bọn họ đang bị đàn áp, vì thế liền ôm Bạch Tố Tố biến mất mặc cho cô ta gào thét khàn cả cổ.
Đám đệ tử đưa mắt nhìn đôi cẩu nam nữ ôm nhau bỏ chạy để mặc cho bọn họ ở lại chiến đấu, thầm mắng "mẹ kiếp" trong lòng.
Lúc này Tiểu Bạch và Tiểu Hắc thấy không còn chuyện gì, lặng lẽ biến mất không để lại dấu vết.
Bạch Dạ ở trên cây "xem phim" đến chán chê mới nhảy xuống, giải quyết đám đệ tử còn lại trước mặt nhiều người. Từ bàn tay của nàng phòng ra vài tia màu đỏ chói mắt, xuyên qua trán của bọn họ để lủng một lỗ, chết không nhắm mắt.
Tia đỏ này gọi là [Huyết thừng], nó là dạng năng lượng "có ý thức", làm việc theo ý nghĩ của chủ nhân. [Huyết thừng] mang trong mình độc tính mạnh, vô thanh vô thức giết người mà không rơi một giọt máu, khi trúng phải, [Huyết thừng] sẽ xâm nhập vào hệ thần kinh của người đó và phá hủy hoàn toàn.
Xong xuôi mọi việc, Bạch Dạ lạnh nhạt hỏi "Không bị gì chứ?"
Còn chưa hết sốc bởi những gì xảy ra trước mắt đã bị một màn "chào hỏi" này của Bạch Dạ làm mọi người ngơ ngác.
Huyền Diệp chạy lại gần, tò mò hỏi "Nãy giờ đệ ở đâu vậy?"
Nàng có chút chột dạ, đảo mắt qua lại rồi nói "Không muốn chạm mặt Bạch Tố Tố!"
"Tại sao?"
"Không thích cô ta!"
Mọi người: 🙂
Mặt trời đã ngả dần, chứng tỏ kỳ sát hạch gần kết thúc, hai nhóm chia tay nhau trong tiếc nuối. Trên đường đi, Ngọc Trần nhìn số bảo thạch hỏi "Vậy chỗ này chia như thế nào?"
Ngưng Vũ cười gượng nói "Đương nhiên sẽ là của Bạch tiểu đệ rồi, cậu ấy có công lớn nhất, không phải sao?" đối mặt với Bạch Dạ, Ngưng Vũ liền có chút hơi sợ hãi, tự ngầm hiểu người này không đơn giản là một học sinh bình thường, cộng thêm một màn ban nãy càng làm cho cô "rén" hơn.
Nhưng Bạch Dạ lại từ chối "Không cần đâu, mọi người cứ giữ lại đi, tôi cũng có."
Huyền Diệp ngơ ngác "Đệ có ở đâu?"
"Trong lúc mọi người không chú ý, đệ đã tùy ý kiếm được một chút." nàng giơ lên hẳn một túi to ngang cái của bọn họ "Đây nè!"
Mọi người: 😑