• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật không hỗ là bằng hữu sống chung một chỗ mấy năm, Hướng Lâm cư nhiên cũng nhìn trúng tủ áo, Thạch Trung Ngọc cực kỳ buồn bực, tủ áo thực được hoan nghênh như vậy sao? Mùi vị ngay cả mình là nam nhân tương đối lôi thôi cũng chẳng muốn đi dùng, lại còn có nhiều người cướp đi vào như vậy.

Đương nhiên, Thạch Trung Ngọc không thể để cho nàng vào tủ áo:

- Hướng Lâm, không cần ẩn dấu a.

- Ngươi có phiền hay không, đừng cản ta.

Ngoài cửa tiếng đập cửa phảng phất như đòi mạng, gấp đến độ Hướng Lâm không biết nên làm cái gì cho phải.

Tủ quần áo không cho vào, dưới giường không chưa, nhìn Hướng Lâm muốn chui xuống dưới giường, Thạch Trung Ngọc chỉ có thể bất đắc dĩ lôi kéo nàng:

- Dưới giường cực kỳ bẩn, cũng không thể vào.

- Dựa vào, hơn nửa đêm, cô nam quả nữ trong một phòng, còn là phòng nam sinh, nếu như ngươi nhìn thấy, ngươi sẽ nghĩ như thế nào? Hai người chỉ trò chuyện? Ngươi tin sao?

Hướng Lâm nhịn không được nói tục.

Thạch Trung Ngọc cười khổ lắc đầu, lão tử mấy năm cũng không đụng tới diễm ngộ gì, ngày hôm nay đây là thế nào? Mệnh phạm đào hoa?

- Lên giường đi.

Thạch Trung Ngọc nói.

- À?

Hướng Lâm sửng sốt, Thạch Trung Ngọc làm trò gì? Mình là một mỹ nữ, Thạch Trung Ngọc muốn chiếm tiện nghi là ý tưởng bình thường, thế nhưng hiện tại mình và hắn còn chưa quá thân, cư nhiên đã nghĩ để cho mình lên giường? Hơn nữa bên ngoài còn có người gõ cửa, không phải Thạch Trung Ngọc điên rồi chứ?

Thạch Trung Ngọc chứng kiến biểu tình của Hướng Lâm liền biết nàng đang suy nghĩ gì:

- Tư tưởng ngươi thuần khiết một chút có được hay không? Ngươi nằm xuống trên giường, dùng chăn che mình, như vậy không phải sẽ không bị phát hiện sao?

- Ồ, có đạo lý.

Hướng Lâm ngoan ngoãn bò lên giường, trốn vào trong chăn.

- Thạch Trung Ngọc, ngươi có ở đây không, mở cửa một chút.

Hướng Lam ở bên ngoài hô.

Thạch Trung Ngọc cười khổ, nhìn ra ngoài cửa nói:

- Chờ một chút, ta đang mặc quần áo.

Nghe được bên trong có người, Hướng Lam cũng không gấp gõ cửa.

Chứng kiến Hướng Lâm trước khi lên giường, còn cởi dép ra, Thạch Trung Ngọc bất đắc dĩ, đây không phải là tìm chứng cứ cho mình sao, vốn định đá dép xuống giường, nhưng nghĩ đến bên trong còn có một Cơ Như Nguyệt, đợi lát nữa tiễn Hướng Lâm đi ra, Hướng Lâm đi lấy phát hiện Cơ Như Nguyệt...

Ta thật đáng thương, ta mới ngủ với ngươi hai lần, ngày hôm nay đã bị hai đôi dép làm bẩn.

Nhét dép của Hướng Lâm vào trong chăn, đang chuẩn bị đi mở cửa, chỉ thấy dưới giường đưa ra một đôi dép, đó là của Thạch Trung Ngọc.

Thạch Trung Ngọc đương nhiên biết Cơ Như Nguyệt đang suy nghĩ gì, muốn hắn đổi dép, không cho Hướng Lam phát hiện, nhưng đợi lát nữa Hướng Lam đi, Hướng Lâm chứng kiến mình lại mang dép cũ, không phải sẽ nổi lên lòng nghi ngờ sao.

Chỉ có thể đá dép mình lại trở về dưới giường, đi về phía cửa.

Mở cửa, chỉ thấy vẻ mặt Hướng Lam lo lắng nhìn hắn.

- Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?

Thạch Trung Ngọc hỏi.

Hướng Lam không kịp chờ đợi hỏi.

- Đám người Hướng Lâm có ở trong phòng ngươi hay không?

Ở là nhất định, then chốt là mấy nữ nhân không biết vì sao chột dạ như thế, toàn bộ đều trốn, chỉ có thể nói:

- Làm sao lại ở chỗ ta, Hướng Lâm không ở trong phòng sao?

- Ta ngủ không được, muốn tìm Lâm Lâm tâm sự, nhưng ta đến phòng nàng, lại phát hiện không có ai, mới đầu ta còn không có lưu ý, cho là nàng đi phòng Như Nguyệt tỷ hoặc Tuyết Nhi tỷ tỷ, nhưng ta đi phòng Tuyết Nhi tỷ tỷ, phát hiện Tuyết Nhi tỷ tỷ cũng không có, lúc đó trong lòng đã cảm thấy có chút không đúng, quả nhiên, đến phòng Như Nguyệt tỷ, nàng cũng không có, mấy người các nàng cũng không ở chỗ ngươi, đến cùng đi đâu a?

Hướng Lam khẩn trương nói.

Ba nữ nhân trong phòng đều có chút chột dạ, vốn không có chuyện gì, cần gì phải trốn a, làm hại Hướng Lam không công lo lắng.

- Có thể là đi ra ngoài chơi! Đừng lo lắng, các nàng đều không phải tiểu hài tử, trở về ngủ đi, sáng sớm ngày mai dậy, ngươi sẽ thấy các nàng.

Thạch Trung Ngọc nói, có thể có chuyện gì, ba cô nương kia đều ở trong phòng của mình a.

Hướng Lam trừng Thạch Trung Ngọc:

- Không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên là người như thế, ngươi một chút cũng không quan tâm các nàng, các nàng làm sao lại hơn nửa đêm chạy ra ngoài chơi? Coi như đi ra ngoài chơi, cũng có thể kêu ta a, làm sao có thể vô duyên vô cố tiêu thất?

Thạch Trung Ngọc ở trong lòng điên cuồng gào thét: Ta oan uổng, các nàng đang ở trong phòng ta, ngươi để cho ta quan tâm như thế nào?

Đương nhiên, trong lòng lời không thể nói được:

- Ta cùng ngươi đi ra ngoài tìm một chút! Nếu như ngày mai còn nhìn không thấy các nàng liền báo cảnh sát.

Hướng Lam lắc đầu đi vào phòng, ngồi trên ghế nói:

- Trong biệt thự ta đều đã tìm, đi ra ngoài tìm, làm sao có thể biết các nàng ở đâu, ở đây chờ a.

Thạch Trung Ngọc đổ mồ hôi, Cơ Như Nguyệt ngược lại không có việc gì, thực sự không được, ở dưới giường ngủ một đêm, cùng lắm thì ngày mai cảm cúm mà thôi, Tuyết Sương Yên thì phải vẫn đối mặt “độc khí” hun đúc, thảm nhất là Hướng Lâm, trong mền không có bao nhiêu dưỡng khí cung cấp nàng hô hấp a.

Thạch Trung Ngọc có chút sợ, Hướng Lâm bởi vì xấu hổ không dám ra, kết quả mình tươi sống chết ngạt ở trong chăn.

Hướng Lâm nghe tỷ tỷ và Thạch Trung Ngọc đối thoại, trong lòng cực kỳ lo lắng Tuyết Sương Yên và Cơ Như Nguyệt an nguy, nhưng không dám ra, lại cảm thấy làm cho tỷ tỷ lo lắng rất tội.

Mà Cơ Như Nguyệt thì trải qua đối thoại đoán được “đồ bẩn” Thạch Trung Ngọc giấu ở trong tủ treo quần áo chính là Tuyết Sương Yên, nghĩ đến mình và Thạch Trung Ngọc phát sinh sự tình mập mờ lấy phương thức truyền hình trực tiếp cho Tuyết Sương Yên thấy, sắc mặt đỏ bừng, thật muốn xông ra cùng Thạch Trung Ngọc liều mạng.

Nhìn vẻ mặt Hướng Lam lo lắng, Thạch Trung Ngọc không biết nên nói cái gì cho phải, có lòng nói tình huống cho Hướng Lam, nhưng sợ nói ra, ba nữ nhân kia sẽ thẹn quá thành giận.

Ai, toàn bộ biệt thự chỉ có năm người, bốn cái là lão bản, chỉ có Thạch Trung Ngọc làm công, quá con mẹ nó biệt khuất.

Nhìn chăn không nhúc nhích, Hướng Lâm nhất định cực kỳ khó chịu! rất sợ Hướng Lâm bị tươi sống chết ngạt ở trong chăn, Thạch Trung Ngọc vội vàng nhìn Hướng Lam nói:

- Ta cùng ngươi đi phòng khách ngồi một chút, nếu như mấy người các nàng trở về, sẽ có thể biết.

- Ừm.

Hướng Lam gật đầu, đi theo phía sau Thạch Trung Ngọc, chuẩn bị đi ra.

Vừa đi đến cửa, phát sinh ngoài ý muốn, Tuyết Sương Yên đứng ở trong tủ quần áo vẫn luôn khẩn trương đến không dám nhúc nhích, bây giờ nghe nói Hướng Lam muốn cùng Thạch Trung Ngọc đi ra ngoài, rốt cục thở phào, chỉ cần hai người bọn họ đi ra, Hướng Lâm sẽ lập tức đi, mà Hướng Lâm đi, Cơ Như Nguyệt tự nhiên cũng sẽ ly khai, đến lúc đó mình rốt cục có thể trở về phòng.

Nhưng nàng buông lỏng, liền phạm vào sai lầm lớn, hơi chút giật mình, kết quả đụng phải móc treo quần áo trong tủ, ở trong ban đêm yên tĩnh phát ra thanh âm vang dội...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK