• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này từ đằng xa gào thét chạy đến một chiếc xe thể thao, thật xa liền có thể nghe tiếng máy oanh minh, chỉ thấy chiếc xe thể thao kia lao thẳng đến Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc vội vã né tránh, trốn đến cửa bảo vệ.

Thời điểm xe thể thao sắp tới, xe vững vững vàng vàng đứng ở cửa khu biệt thự.

Một thiếu nữ niên kỷ rất trẻ từ trong xe thò đầu ra:

- Mở cửa.

Thạch Trung Ngọc cùng các nhân viên an ninh đều biết nữ nhân này, nàng chính là Dương Tử, Thạch Trung Ngọc cực kỳ buồn bực, một tiểu hài tử chưa tới 18, lại dám chạy xe nhanh như vậy, lẽ nào không sợ xảy ra tai nạn giao thông sao?

Nữ hài chứng kiến Thạch Trung Ngọc bẩn thỉu, lập tức nhíu mày:

- Bảo an, người như thế sao cũng có thể ở chỗ này? Còn không đuổi hắn đi?

Bảo an có chút làm khó, tuy nói Thạch Trung Ngọc thoạt nhìn cực kỳ keo kiệt, không giốngkẻ có tiền, thế nhưng người ta lại không vào trong khu biệt thự của ngươi, chỉ bồi hồi ở bên ngoài, ngươi cũng không thể vô duyên vô cố đuổi người chứ?

Bất quá bảo an vẫn nghe Dương Tử nói, tất cả lấy khách hàng làm trọng, đuổi người mà thôi, cũng không phải giết người phóng hỏa.

- Vị tiên sinh này, có thể rời nơi này một chút được không.

Bảo an nhìn Thạch Trung Ngọc nói.

Thạch Trung Ngọc đi tới trước mặt xe thể thao của Dương Tử:

- Tiểu muội muội, ngươi làm sao không có đạo đức như vậy? Sáng sớm ngươi còn đi nhà của ta một chuyến a.

Dương Tử cau mày cẩn thận nhìn một chút, sau đó kinh hô:

- Sắc lang đại thúc? Sao ngươi biến thành như vậy?

- Sắc lang đại thúc?

Thạch Trung Ngọc ngẩn người, cốc đầu tiểu nha đầu một cái:

- Không cho phép cộng thêm hai chữ kia, lão tử là hảo hài tử.

- Sắc lang, lấy tay ngươi ra, bẩn chết.

Dương Tử bất mãn hất tay Thạch Trung Ngọc.

Thạch Trung Ngọc không biết nói gì, ta bảo ngươi bỏ hai chữ sắc lang, đại thúc hay không ta sao cũng được...

Bảo an thấy hai người nhận thức, giữ yên lặng không nói.

Dương Tử vỗ đầu một cái, từ trên đầu rớt xuống vài miếng rau dưa, áo não nhìn Thạch Trung Ngọc:

- Sắc lang, ngươi nhất định phải chết, ta muốn cáo trạng với các lão bản của ngươi, nói ngươi cưỡng gian ta.

- Tùy tiện.

Thạch Trung Ngọc nói xong đi vào khu biệt thự.

Thời điểm đi qua trước mặt bảo vệ nói:

- Bây giờ có thể xác định, ta là ở nơi này chứ? Ta có thể tiến vào không?

- Đương nhiên.

Bảo an cũng không ngốc, người trước mắt này thoạt nhìn rất quen thuộc với Dương Tử, hơn nữa cẩn thận hồi tưởng, bảo an đã thay ca dường như đã từng nói có một người ăn mặc cực kỳ lôi thôi từng tới bái phỏng nhà Tuyết Sương Yên.

Chỉ bất quá Thạch Trung Ngọc nhiều ngày không đi ra, mấy bảo an này cũng chỉ từ ghi hình gặp qua Thạch Trung Ngọc một lần, hơn nữa cho rằng hắn sớm đã đi, chỉ ngẫu nhiên tới thăm, nên không còn chú ý, cho nên lúc này mới hiểu lầm.

Không để ý Dương Tử ở phía sau kêu gào, Thạch Trung Ngọc trở lại biệt thự, lần này không nhận sai cửa.

Mở cửa là Hướng Lâm, nhìn thấy dáng dấp của Thạch Trung Ngọc, xì cười một cái, so với lúc ở chợ bán thức ăn đi ra, dường như càng thảm hơn một ít.

Vội vàng bảo Thạch Trung Ngọc vào phòng vệ sinh đi tắm.

Sau khi tắm xong, Thạch Trung Ngọc phát hiện một vấn đề cực kỳ bi kịch, không có quần áo tắm rửa, hắn bất quá chỉ có hai bộ quần áo mà thôi, còn bị Phượng tỷ rạch rách một bộ, đã ném, y phục trên người bây giờ, hoa hoa lục lục, rõ ràng không có khả năng mặc nữa.

Đêm qua cùng Tuyết Sương Yên xảy ra sự tình mập mờ, quần lót bị lộng bẩn, Thạch Trung Ngọc ỷ vào mình còn có một cái quần lót, hào sảng ném vào trong nước ngâm, vừa rồi đi tắm cũng quên việc này, trực tiếp ném quần lót vào trong nước, bây giờ có thể mặc chỉ có một cái quần jean.

Nếu như không mặc quần lót, trực tiếp mặc quần jean là một sự tình cực kỳ không thoải mái, Thạch Trung Ngọc bi ai.

Trong biệt thự lớn như vậy, cư nhiên không có máy giặt, các cô nương giặt quần áo dĩ nhiên toàn bộ bằng tay, ai!

Thật vất vả ở trong ngăn kéo phòng vệ sinh tìm được một cái khăn tắm màu hồng, cũng không biết là của người nào, mang theo một cỗ nhũ hương, Thạch Trung Ngọc chấp nhận quấn nó lên, cứ như vậy đi ra.

Cũng may các cô nương đều vào trò chơi, Thạch Trung Ngọc về đến phòng lần nữa tiến vào du hí.

Địa điểm Login vẫn là lãnh địa Tân Khắc, các cô nương đều ở phụ cận chiếm vị trí, người hơi nhiều hơn chút, bất quá cũng không nhiều hơn bao nhiêu, mọi người đều chiếm một phương, cũng không phát sinh sự tình giống như ở Tân Thủ Thôn, khắp nơi đoạt quái.

Cơ Như Nguyệt kéo Thạch Trung Ngọc vào đội ngũ.

Có Thạch Trung Ngọc gia nhập, giết quái càng như chém rau thái dưa, hiệu suất thăng cấp tăng lên rất nhiều, Cơ Như Nguyệt có một loại xúc động thả Thạch Trung Ngọc đi ra ngoài đơn luyện.

Mấy người các nàng ở chỗ này giết quái không tính rất khó, thật thích hợp các nàng, nhưng đối với Thạch Trung Ngọc mà nói, có chút không quá thích hợp, lực công kích của Thạch Trung Ngọc giết những thứ này hoàn toàn chính là lãng phí thời gian, lãng phí nhân tài.

Do dự hồi lâu, Cơ Như Nguyệt nói:

- Thạch Trung Ngọc, nếu không, ngươi đi địa phương cao hơn luyện cấp a.

Thạch Trung Ngọc suy nghĩ một chút nói:

- Cùng nhau đổi địa phương! Tìm chút quái khó giết, ta ở phía trước xung kích, các ngươi hỗ trợ, như vậy mới là phương pháp luyện cấp thích hợp nhất, chúng ta toàn bộ đều là tự mình giết quái, như vậy không có ý gì, cũng luyện không ra đoàn thể phối hợp.

Mấy nữ nhân suy nghĩ một chút, cũng đích xác là đạo lý này, liền theo Thạch Trung Ngọc xuất phát.

Ánh mắt mọi người tập trung ở lãnh địa Goblin không một bóng người.

Goblin, quái vật phổ thông, cấp 20, HP: 3000.

Không biết là bởi vì thuộc tính Goblin quá mạnh, hay bởi vì đám người Thạch Trung Ngọc và Goblin đẳng cấp kéo quá lớn, mấy người đánh ra tổn thương đều không lớn, Hướng Lâm thì càng không thể phá phòng ngự.

Giết chết một Goblin, kinh nghiệm cư nhiên còn thấp hơn Tân Khắc, hơn nữa mấy người đồng thời công kích một Goblin cần hơn một phút đồng hồ mới có khả năng giết, còn Thạch Trung Ngọc vừa rồi giết Tân Khắc, thì mỗi hơn mười giây miểu sát một con.

Nhìn nhau cười khổ một tiếng, xem ra trò chơi Thần Lâm này cũng không tán thành vượt cấp giết quái, đẳng cấp của đám người Thạch Trung Ngọc và Goblin cách gần 10 cấp, vượt nhiều cấp như vậy giết quái, không chỉ không có đạt được ban thưởng cao, ngược lại còn giảm kinh nghiệm, điều này làm cho đám người Thạch Trung Ngọc cực kỳ phiền muộn.

Trải qua mấy người tính toán, vượt 5 cấp giết quái đã là cực hạn, đi lên nữa sẽ giảm điểm kinh nghiệm.

Bất quá căn cứ kinh nghiệm ở Tân Thủ Thôn đến xem, có vẻ như quái vật tinh anh, Boss không bị hạn chế này, nhưng ngươi phải có thực lực kia mới được.

Chỉ có thể trở về giết Tân Khắc cấp 15, chỉ có Thạch Trung Ngọc cấp 11, hơn nữa Thạch Trung Ngọc một người giết quáicấp 16 cũng không có ý tứ, rất nhanh, đám người Cơ Như Nguyệt cũng dồn dập tiến vào cấp 11, các nàng ra Tân Thủ Thôn đều họp thành đội, phân đến kinh nghiệm tự nhiên không khả năng sẽ nhiều như Thạch Trung Ngọc, cho nên đến bây giờ mới lên tới cấp 11.

Điều này làm cho Thạch Trung Ngọc rất tự hào, đơn thông phó bản, lấy được kinh nghiệm tương đương với đám người Cơ Như Nguyệt hơn nửa ngày đánh quái.

Đại Tân Khắc, cấp 16, quái vật phổ thông, HP: 2300.

Đám người Cơ Như Nguyệt có chút tự hào, người giết quái cấp 16 hầu như không ai, cái này chứng minh các nàng đứng ở cấp cao nhất, người chơi cấp 11 vô cùng thưa thớt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK