• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Như Nguyệt tỷ, đừng nói nữa, ngày hôm nay cả ngày không người đến nhận lời mời, ngày mai du hí lại bắt đầu, vậy phải làm sao bây giờ? Mấy ngày qua có vài cái coi như không tệ, các ngươi đều cự tuyệt, hiện tại thảm a!!

Hướng Lam ở trong điện thoại nói.

- Tới người chỉ cần hiểu chút kỹ thuật liền thu? Ah, tốt. Cái gì! Các ngươi đã mua năm bộ thiết bị? Nhất định phải chiêu một người? Được rồi, các ngươi về sớm một chút.

Hướng Lam cúp điện thoại, buồn bực cầm lấy tờ báo trên quầy, nhàm chán lật xem.

Những người khác đều đi ra ngoài mua thiết bị du hí, chỉ còn lại Hướng Lam một người đang trông tiệm đợi người tới nhận lời mời, cũng không biết có phải vì tiệm đồ lót hay không, làm cho rất nhiều người tới nhận lời mời ngắm mà lùi bước, đối với phòng làm việc Hinh Vũ không ôm ấp lòng tin trở về, hay là nguyên nhân gì, chỉ có mấy người tới nơi này nhận lời mời.

Thật vất vả tới mấy người, Cơ Như Nguyệt hỏi một ít vấn đề tương quan, chỉ lắc đầu than khổ, nói quá kém, không muốn bọn họ, hôm nay là ngày cuối cùng, mua hơn một bộ thiết bị du hí, ngày hôm nay mặc kệ thế nào, cũng phải thu một người lại nói.

Lúc này Thạch Trung Ngọc đẩy cửa vào, quản hắn là cửa hàng gì, có việc làm là được.

Thạch Trung Ngọc đi vào tiệm đồ lót, liền thấy được Hướng Lam ở bên quầy, quan sát tỉ mỉ một lần.

Đó là một thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, ăn mặt đơn giản, vóc người có thể nói gần như hoàn mỹ, mắt to thanh thuần như mộng huyễn, chỉ liếc mắt nhìn, cũng làm người ta tim đập thình thịch, tóc dài xõa vai, giống như Dao Trì tiên nữ.

Thạch Trung Ngọc đi tới trước mặt Hướng Lam, ngơ ngác nói không ra lời.

Hướng Lam ôn hòa cười:

- Ngươi là tới phòng làm việc Hinh Vũ chúng ta nhận lời mời sao?

- Vâng.

Thạch Trung Ngọc gật đầu nói.

- Ngươi ở trên bảng xếp hạng game thủ Trung Quốc xếp bao nhiêu?

Hướng Lam hỏi, tuy nói hiện tại chỉ tùy tiện thu một cái, đơn thuần chỉ vì không muốn đạp hư một bộ thiết bị du hí, nhưng nên hỏi còn phải hỏi.

- Hơn ba mươi vạn.

Thạch Trung Ngọc bịa chuyện, Thạch Trung Ngọc tin tưởng, cho dù là ở địa phương tàng long ngọa hổ như Trung Quốc, sau mấy trăm ngàn người, hẳn đều là không sai biệt lắm, hầu như không có chênh lệch gì mới đúng. Quả nhiên biểu tình của Hướng Lam không có phản ứng gì lớn, đoán đúng!

- Vậy làm phiền ngươi đăng nhập một Website, ta kiểm nghiệm một chút.

Hướng Lam chỉ chỉ máy tính.

Trên đầu Thạch Trung Ngọc toát ra mồ hôi lạnh, đi tới trước mặt máy tính, ngồi xuống nhìn mặt bàn đờ ra, trong lòng thầm hận, một địa phương bán đồ lót tại sao có thể có máy tính, cái bảng xếp hạng game thủ chó má kia là vật gì cũng không biết, nào có tài khoản có thể cung cấp hắn đăng nhập? Còn nữa, bảng xếp hạng kia ở đâu hắn cũng không biết.

Thạch Trung Ngọc ở trong lòng cuồng hô:

- Địa chỉ trang web là cái gì???

Hướng Lam kỳ quái nhìn Thạch Trung Ngọc:

- Làm sao vậy?

- Ta đã quên địa chỉ trang web.

Thạch Trung Ngọc vô liêm sỉ nói.

Hướng Lam có chút buồn bực giúp hắn mở Website:

- Ngươi đã bao lâu không có đăng nhập qua? Ngay cả địa chỉ trang web đơn giản như vậy cũng không nhớ kỹ?

- Hơn nửa năm, trong khoảng thời gian này vẫn đang làm công việc khác.

Thạch Trung Ngọc vừa nói, một bên làm bộ đăng nhập, liên tục mấy lần, đều không vào được, không có cái tài khoản này a.

Thạch Trung Ngọc giả vờ kinh ngạc tiếp tục đăng nhập, lại thử mấy lần, sau đó vẻ mặt buồn bực nhìn Hướng Lam, còn chưa lên tiếng, Hướng Lam đã hỏi trước:

- Ngươi sẽ không phải ngay cả tài khoản của mình cũng quên hết chứ?

Thạch Trung Ngọc phát ra từ phế phủ thừa nhận nói:

- Ngươi quá thông minh, này cũng bị ngươi đoán được, ngươi là thần sao?

Hướng Lam buồn bực nhìn Thạch Trung Ngọc, để tâm lý của Thạch Trung Ngọc có chút lo lo.

Hướng Lam nói:

- Lấy CMND ra ta xem một chút.

- Làm gì?

Thạch Trung Ngọc hơi nghi hoặc.

- Nói nhảm, không nhìn ngươi có CMND hay không, làm sao có thể yên tâm để cho ngươi công tác ở nơi này?

Hướng Lam liếc mắt, nếu như không phải trời sắp tối, lại tìm không được người, Hướng Lam mới sẽ không thu Thạch Trung Ngọc.

Thạch Trung Ngọc ngoan ngoãn giao ra CMND, chờ đợi kết quả.

Hướng Lam nhìn một chút, cảm giác CMND này không giống như giả hỏi.

- Ngươi tên Thạch Trung Ngọc?

Thạch Trung Ngọc gật đầu.

- Ta gọi Hướng Lam, ngươi kêu ta Tiểu Lam là tốt rồi, ngươi trở về thu thập đồ đạc một chút, sau đó đến địa chỉ này.

Hướng Lam đưa cho Thạch Trung Ngọc một tờ giấy nhỏ.

Thạch Trung Ngọc nhìn một chút, giật mình nói:

- Khu đô thị Lý Tưởng? Địa phương kia không phải khu biệt thự sao? Đi chỗ đó làm gì?

- Đó là tài sản của phụ thân người sáng lập phòng làm việc để lại, địa điểm công tác ở đó, buổi tối hôm nay ngươi phải dời qua. Nếu như buổi tối hôm nay ngươi không thể tới, ta liền tuyên bố ngươi bị khai trừ. Vì chúng ta đã đóng cửa hàng này, lát nữa sẽ đi ngay.

Hướng Lam nói.

Thạch Trung Ngọc tuân lệnh, lập tức dùng 10 đồng tiền huy nhất, đón xe trở lại chỗ ở của hắn, hắn không có đồ đạc gì, một cái túi là đủ rồi, một bộ áo sơmi, một cái quần, một cái quần lót, còn có một chút vụn vặt, được rồi, thiếu chút nữa đã quên, còn có tứ đại tác phẩm nổi tiếng.

Đừng nhìn Thạch Trung Ngọc không có học cao, tốt nghiệp trung học liền không tiếp tục, nhưng hắn rất đam mê sách vở.

Thạch Trung Ngọc sinh ra ở nông thôn, phụ mẫu hắn chưa từng đi học, có người nói thời điểm Thạch Trung Ngọc sinh ra, phụ thân của hắn ở trong bệnh viện nghe người khác đàm luận Thạch Trung Ngọc trong Hiệp Khách Hành, cảm thấy tên này cũng không tệ lắm, cũng không đi hỏi người khác Thạch Trung Ngọc là loại người gì, liền trực tiếp lấy xuống.

Kết quả mẫu thân Thạch Trung Ngọc vừa sinh Thạch Trung Ngọc liền chết, năm hắn mười ba tuổi phụ thân hắn cũng chết, Thạch Trung Ngọc dựa vào chút tiền dư trong nhà cùng chính phủ tiếp tế mới miễn cưỡng học hết sơ trung.

Sau khi học hết sơ trung, Thạch Trung Ngọc đã cơ bản không còn tiếp xúc tới sách vở, nhưng tứ đại tác phẩm nổi tiếng, Kim Bình Mai, Mộng Kim Tiên, Đăng Thảo Hòa Thượng, Hồ Lô Dấm Chua, Thạch Trung Ngọc lại đọc thuộc làu.

Ở trong tiếng mắng chửi của chủ nhà, Thạch Trung Ngọc đi tới lối đi bộ, lúc này trên bầu trời bắt đầu rơi xuống mưa nhỏ, Thạch Trung Ngọc thở dài, Thanh Triều Khang Hi Hoàng Đế ở 23 tuổi đã có công tích vĩ đại, bình tam phiên, diệt Ngao Bái.

Người so với người tức chết người, hàng so với hàng muốn ném hàng. Mình cũng 23 tuổi, vẫn hồn hồn ngạc ngạc.

Vỗ đầu một cái, để cho mình thanh tỉnh một chút, nghĩ một ít sự tình vui vẻ a. Được rồi, Hoàng Đế Đồng Trị thời điểm 23 tuổi đã chết bốn năm, Thạch Trung Ngọc cảm giác mình còn tốt chán.

Khẽ hát liền đi.

Mưa càng lúc càng lớn, Thạch Trung Ngọc bị tình thế ép buộc, quyết định đón xe.

Ngăn lại một chiếc xe taxi, nghe Thạch Trung Ngọc nói đi khu đô thị Lý Tưởng, tài xế sửng sốt một chút, chỗ kia ở đều là người có tiền, lại còn phải đón xe?

Ở trên xe, đầu óc Thạch Trung Ngọc tính toán thật nhanh, phải làm sao mới có thể không trả tiền xe? Mới vừa đón xe trở về, trong túi chỉ còn lại có mấy đồng tiền.

Rất nhanh, xe lái đến cửa khu đô thị Lý Tưởng, Thạch Trung Ngọc làm bộ lật túi tiền, sau đó bất đắc dĩ nói:

- Ta quên mang tiền, có thể cho khất hay không?

Tài xế nhíu mày, Thạch Trung Ngọc mặc một bộ y phục vừa bẩn vừa nát, thật sự là không giống kẻ có tiền, tài xế hỏi.

- Ngài ở nơi này sao?

- Coi như vậy đi!

Thạch Trung Ngọc nói.

- Vậy ngài có thể tìm bảo vệ vay tiền a, mới 30 đồng. Loại khu biệt thự này, bảo vệ nhất định đều rất có trách nhiệm, không thể nào không biết ngươi a?

Tài xế nói.

Thạch Trung Ngọc sửng sốt một chút, đúng vậy, coi như tài xế này buông tha mình, cần phải làm sao mới có thể đi vào? Vội vã móc ra tờ giấy Hướng Lam cho hắn, Thạch Trung Ngọc nhớ kỹ phía trên có một số điện thoại.

Móc ra điện thoại cũ nát, đẩy cửa taxi, mưa đã tạnh. Bấm số này, nghe điện thoại chính là một nữ nhân:

- Chào ngươi, xin hỏi ngươi tìm ai?

- Chào, ta là người nhận lời mời phòng làm việc của các ngươi, hiện tại ta ở cửa chính của khu đô thị Lý Tưởng, Hướng Lam bảo ta tới nơi này, có thể làm phiền ngươi tới cửa tiếp ta hay không? Bảo vệ không cho ta vào.

Thạch Trung Ngọc nói.

- Chào ngươi, ta là Cơ Như Nguyệt, cũng là một thành viên của phòng làm việc Hinh Vũ, ngươi đưa điện thoại cho bảo vệ, ta nói với hắn.

Cơ Như Nguyệt nói.

Thạch Trung Ngọc có chút buồn bực, bây giờ không phải là sự tình không vào cửa biệt thự được, mà là giải quyết đồng chí tài xế a.

- Ngoại trừ bảo vệ cửa, còn có một cản trở, ta đi xe tới, thế nhưng không có tiền trả tiền xe...

Thạch Trung Ngọc có chút xấu hổ nói.

Đầu kia trầm mặc một chút, đoán chừng là bị độ dầy mặt da của Thạch Trung Ngọc làm cho kinh động, một ngày chưa làm, để lão bản bỏ tiền, người bình thường thật đúng là làm không được.

- Vậy ngươi chờ chút, ta lập tức sẽ tới.

Cơ Như Nguyệt nói xong cũng cúp điện thoại.

- Bạn thân, chờ chút nữa, vợ ta lập tức tới ngay, ta người này da mặt mỏng, không quen bảo vệ cửa, không có ý tứ hỏi bọn hắn vay tiền.

Thạch Trung Ngọc vô liêm sỉ nói với tài xế.

Trực tiếp nói Cơ Như Nguyệt còn chưa gặp mặt là vợ của mình, quán thâu cho tài xế taxi một khái niệm, ta chính là ở nơi này, không thiếu tiền.

Chiếm tiện nghi người khác, Thạch Trung Ngọc vẫn không biết, lại ở trong lòng cầu nguyện, người đến là cô gái đẹp, ngàn vạn lần không nên quá xấu, như vậy sẽ rất mất mặt, bất quá vật họp theo loài, người họp theo bầy, Hướng Lam khả ái như vậy, người ở cùng nàng, hẳn cũng không quá kém a?

Tài xế giống như Thạch Trung Ngọc dự liệu, theo bản năng cho rằng Thạch Trung Ngọc là người ở đây, là một kẻ có tiền, giọng nói cũng khách khí vài phần.

Thạch Trung Ngọc đốt một điếu thuốc, dựa vào xe taxi, kiên nhẫn chờ Cơ Như Nguyệt. Rất nhanh, Cơ Như Nguyệt đến.

Mỹ nữ hơn hai mươi tuổi, đình đình ngọc lập, thân hình cao gầy, người mặc quần dài màu tím nhạt, tóc cột sau lưng, cổ trắng thon dài, khuôn mặt trắng nõn tú lệ, ôn nhu điềm tĩnh, tràn đầy mỹ cảm cổ điển, càng tản ra một loại phong vận thành thục cùng khí tức cao quý, đôi mỹ nhũ to lớn cao thẳng, thắt lưng tinh tế, thật sự là một mỹ nhân hiếm có.

Nàng kia phảng phất như vô tâm nhìn bên Thạch Trung Ngọc một cái, khóe miệng toát ra nụ cười như có như không, trong nháy mắt Thạch Trung Ngọc chỉ cảm thấy tâm trí nổ một tiếng, cả người ngẩn ngơ tại chỗ.

Thẳng đến Cơ Như Nguyệt đi tới bên người Thạch Trung Ngọc, lúc này Thạch Trung Ngọc mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng hỏi Cơ Như Nguyệt mượn 30 đồng tiền, giao cho tài xế, tránh cho tài xế này cùng Cơ Như Nguyệt nói chuyện với nhau. Miễn cho lão bản tương lai biết mình cùng tài xế nói vớ nói vẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK