• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh, phục vụ mang thức ăn Thạch Trung Ngọc gọi lên, Dương Băng Dao nhìn nhiều thức ăn như vậy, có chút hoài nghi, có phải nhiều lắm hay không, mới bảy người, gọi hơn mười món ăn. Không phải nàng tiếc tiền, mà là không muốn lãng phí, nàng cũng là từ người nghèo đi lên.

Dương Băng Dao phát hiện, từ sau khi phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, Thạch Trung Ngọc bắt đầu điên cuồng ăn.

Bỏ qua quai hàm, vén lên hàm răng, thức ăn như nước chảy, lại tựa như phong quyển tàn vân, còn phát ra thanh âm:

- Bùm bùm cạch cạch, bùm bùm cạch cạch!

Ăn có thể phát ra thanh âm như vậy, đây tuyệt đối có thể tính là một loại cảnh giới.

Chứng kiến Thạch Trung Ngọc giống như Ngạ Quỷ đầu thai, Dương Băng Dao rốt cuộc không cần lo lắng có thể ăn hết hay không, mà là lo lắng thức ăn có đủ hay không?

Sau khi ăn uống no đủ, Thạch Trung Ngọc đốt điếu thuốc, thoải mái nằm ghế trên, thần tình thoạt nhìn rất thỏa mãn.

- Thạch Trung Ngọc, ngươi mau nói tiền từ nơi nào đến, lúc nào mới đi xử lý sự tình nhà của chúng ta?

Hướng Lâm có chút nóng nảy hỏi.

Thạch Trung Ngọc mượn điện thoại của Dương Băng Dao, đi ra phòng, đến phòng vệ sinh không người, tìm dãy số của Huy ca, gọi tới.

- Dương Băng Dao? Tìm ta có chuyện gì?

Huy ca có chút kỳ quái, tại sao Dương Băng Dao lại gọi điện thoại cho mình.

- Ta là Thạch Trung Ngọc.

- Thạch ca, là ngài a, tìm ta có việc gì sao?

Giọng của Huy ca vội vã khách khí một ít.

Thạch Trung Ngọc hỏi.

- Chuyện của công ty Dương Băng Dao ngươi biết không?

- Biết một chút.

Huy ca nói.

Sắc mặt Thạch Trung Ngọc âm trầm nói:

- Nếu biết, vì sao ngươi không giúp? Ta không phải đã nói nàng là nữ nhân của ta sao?

Huy ca sợ đến run cầm cập, hắn cũng giống như Ngụy Hào, hoài nghi lúc đó Thạch Trung Ngọc chẳng qua là đi ngang qua mà thôi, bởi vì sau đó Thạch Trung Ngọc một lần cũng không có xuất hiện ở phụ cận công ty của Dương Băng Dao, cho nên cảm thấy không cần thiết bởi vì Dương Băng Dao mà đi tìm hai tên ngu ngốc Trần Thiên và Ngụy Hào phiền toái, hơn nữa nếu quả thật Dương Băng Dao và Thạch Trung Ngọc có quan hệ, nơi nào cần hắn hỗ trợ?

- Ta sẽ đi cảnh cáo hai tên kia.

Huy ca nói, tuy hắn không tiện động hai tên kia, nhưng lão đại của hắn có thể a, chỉ cần nói là Thạch Trung Ngọc bảo, lão đại của hắn cũng không dám không giúp.

- Chờ một chút.

- Thạch ca, còn có chuyện gì sao?

- Những tên côn đồ cắc ké ở phụ cận khu đô thị Lý Tưởng kia là chuyện gì xảy ra? Rút lui hết cho lão tử.

Huy ca vội vàng gật đầu, đồng thời liên tưởng đến, lần trước chính là ở phụ cận khu đô thị Lý Tưởng nhìn thấy Thạch Trung Ngọc, lần này Thạch Trung Ngọc lại để cho hắn rút lui hết những tên côn đồ cắc ké kia ở phụ cận khu đô thị Lý Tưởng, chẳng lẽ Thạch Trung Ngọc ngụ ở trong đó?

- Chuẩn bị cho ta hơn 2 triệu đưa tới địa chỉ xxx. Còn có, thân phận của ta không nên tiết lộ ra ngoài.

Thạch Trung Ngọc nói địa chỉ của mình.

Cúp điện thoại, trở lại trong phòng.

- Thế nào?

Hướng Lam không kịp chờ đợi hỏi.

- Không sao, bằng hữu ta một rất nhanh sẽ đưa tiền tới.

Thạch Trung Ngọc nói.

Dương Tử cũng hỏi.

- Sự tình mẹ ta thì sao?

- Cũng giải quyết rồi.

Thạch Trung Ngọc nói.

- Thiệt hay giả?

Cơ Như Nguyệt có chút nghi ngờ hỏi.

Toàn bộ bao sương, ngoại trừ Dương Băng Dao, những người khác đều có chút không tin Thạch Trung Ngọc có bản lãnh lớn như vậy, nếu như hắn thực có bản lĩnh như thế, còn có thể ăn mặc như đồng nát? Ngay cả thuốc cũng mua không nổi? Y phục cũng mặc không được sao?

- Thạch ca xuất mã, một cái đỉnh trăm cái.

Thạch Trung Ngọc không chút khiêm tốn nói.

- Trước đây ngươi rốt cuộc làm gì? Không thể nói cho chúng ta biết sao?

Cơ Như Nguyệt hỏi.

Tất cả mọi người tò mò nhìn Thạch Trung Ngọc, tại sao hắn có thể có bản lãnh lớn như vậy?

- Chuyện năm xưa, ta không muốn nói.

Thạch Trung Ngọc thản nhiên nói.

Nếu Thạch Trung Ngọc không muốn nói, các cô nương cũng không tiện ép buộc hắn, mọi người lại nói sự tình du hí, nghe mà Dương Băng Dao một hồi hướng tới.

- Trò chơi này thực sự hay như vậy?

Dương Băng Dao hỏi.

Dương Tử cười nói:

- Đó là đương nhiên, mẹ, ngươi cũng chơi một chút đi.

- Được!

Dương Băng Dao cười nói:

- Chờ mấy ngày nữa, giải quyết sự tình rồi, ta cũng ung dung rất nhiều, đến lúc đó thì có thời gian cùng các ngươi chơi.

- Tốt, tốt! Đến lúc đó, ta mang ngươi thăng cấp.

Dương Tử cười hì hì nói.

Cơ Như Nguyệt nói:

- Nếu không Dương a di, đến lúc đó ngươi cũng vào phòng làm việc của chúng ta a!!

Dương Băng Dao lắc đầu nói:

- Quên đi, các ngươi là chuyên nghiệp, ta bất quá là nghiệp dư vui đùa một chút mà thôi, theo không kịp tiến độ của các ngươi, sẽ bôi đen phòng làm việc của các ngươi.

Mấy người tán gẫu một hồi, cửa bao sương bị gõ, Dương Băng Dao mở ra xem, quả nhiên là Huy ca.

Huy ca chứng kiến nhiều đại mỹ nữ như vậy, không khỏi ngây người, bất quá rất nhanh thì khôi phục bình thường, không thể nhìn nhiều, ai biết cái nào bị Thạch Trung Ngọc lên qua, mình nhìn loạn sẽ mang đến phiền toái lớn lắm, hắn còn muốn hưởng thụ vài chục năm nữa.

- Tiền mang đến rồi?

Thạch Trung Ngọc hỏi.

Huy ca nghe được thanh âm của Thạch Trung Ngọc, nhìn một cái, chứng kiến Thạch Trung Ngọc mặc váy liền áo, khóe miệng co quắp, Con bà nó!! Lẽ nào Thạch ca thích cái này? Ai! Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nói, ta cái gì cũng không biết. Hắn đã có chút sợ mình bị giết người diệt khẩu, con mẹ nó sớm biết như vậy, nên để đàn em tới, mình chạy tới nịnh bợ làm gì, bây giờ tiến thoái lưỡng nan a.

- Ừm.

Huy ca đi tới trước mặt Thạch Trung Ngọc, đưa qua một tấm thẻ nói:

- Trong thẻ có ba triệu, mật mã là 123456. Mặt khác, Ngụy Hào cùng Trần Thiên cũng đã bị cảnh cáo, bọn họ là sẽ không dám làm loạn nữa, nếu không...

Huy ca nói tới đây, ánh mắt trở nên sắc bén, mọi người không cần nghe tiếp cũng biết sẽ như thế nào.

Thạch Trung Ngọc gật đầu, sau đó nở nụ cười nói:

- Vậy thì cám ơn ngươi.

- Nơi nào, ngài quá khách khí.

Huy ca nói, biết mình ở chỗ này không thích hợp, sẽ làm lỡ Thạch ca tán gái, vì vậy nói:

- Nếu không có chuyện gì, ta liền đi trước.

Thạch Trung Ngọc gật đầu, Huy ca lập tức rời đi.

- Đi thôi, chúng ta đi tính tiền, sau đó đi tìm gia hỏa không may bị ba ngươi đập xe.

Thạch Trung Ngọc nói xong đi ra ngoài.

- Uy! Ba ta mới không may có được hay không?

Hướng Lâm bất mãn nói.

Thạch Trung Ngọc mang theo một đám cô nương xinh đẹp đi ra ghế lô, lần nữa hấp dẫn vô số ánh mắt, Thạch Trung Ngọc kinh ngạc phát hiện, lực hấp dẫn của mình cư nhiên còn lớn hơn mỹ nữ.

Cà thẻ tính tiền, Hướng Lam gọi điện thoại cho mẹ, trải qua hỏi thăm, đối phương dĩ nhiên cũng ở khu đô thị Lý Tưởng, lại là lão gia hỏa Từ Kiệt kia, chính là tên đánh dã chiến bị Thạch Trung Ngọc cùng Cơ Như Nguyệt, Tuyết Sương Yên phát hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK