• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiểu Tuyết, ngươi cũng tới? Mới vừa rồi ta đi gọi Thạch Trung Ngọc rời giường.

Cơ Như Nguyệt giả vờ trấn tĩnh nói.

Tuyết Sương Yên gật đầu, sau đó rời đi.

Tuyết Sương Yên thầm nghĩ: coi ta là người ngu sao? Ai tin chứ? Bất quá loại chuyện như vậy nàng không tiện nói, nàng và Thạch Trung Ngọc quan hệ còn không có xác định, cũng không thể nói thẳng ngươi đoạt nam nhân của ta a? Thạch Trung Ngọc chết tiệt, ngươi sẽ biết tay bổn cô nương.

Cơ Như Nguyệt hơi nghi hoặc một chút, Tuyết Sương Yên đây là thế nào, tuy luôn lạnh như băng với ngoại nhân, cùng người một nhà nói không nhiều lắm, nhưng không có một câu cũng không nói chứ? Chẳng lẽ đoán ra ta và Thạch Trung Ngọc có quan hệ gì rồi hả?

Cúi đầu nhìn váy ngủ trên người mình, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, mới vừa rồi ở dưới giường không chú ý, trực tiếp mặc vào, hiện tại mới phát hiện, thì ra mặc ngược, váy ngủ tương đối gợi cảm, phía sau lưng hầu như toàn bộ lộ ra, nhưng bây giờ mặc ngược, biến thành chính diện lộ ra, may mắn mới vừa rồi không có bởi vì không có thời gian mà không mặc đồ lót, bằng không chết như thế nào cũng không biết...

Bất quá cho dù như vậy, cũng không có người tin tưởng nàng và Thạch Trung Ngọc không có chút quan hệ gì a!

Vội vã chỉnh váy ngủ, Cơ Như Nguyệt đi về phía phòng khách, trong lòng cầu nguyện Tuyết Sương Yên ngàn vạn lần không nên nói lung tung!

Trong phòng ngủ Thạch Trung Ngọc cùng Hướng Lâm cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, tiểu nha đầu Hướng Lâm đầu tiên là vật lộn một phen, sau đó cư nhiên chủ động phối hợp, động tác mới đầu có chút mới lạ, nhưng rất nhanh thì được Thạch Trung Ngọc chỉ dẫn trở nên linh hoạt rồi.

Hôn xong, Hướng Lâm bưng gương mặt mắc cở đỏ bừng, tâm lý nói: Hướng Lâm a, ngươi đây là làm cái gì? Bị hắn cường hôn lại còn đi phối hợp, mắc cỡ chết người.

- Hanh, ngươi... Hỗn đãn, cư nhiên làm ra chuyện như vậy.

Hướng Lâm cảm thấy không thể tiện nghi Thạch Trung Ngọc như vậy.

- Lâm Lâm, ngươi biết không? Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã thích ngươi...

Thạch Trung Ngọc lặp lại chiêu cũ, nếu như Cơ Như Nguyệt nghe được nhất định sẽ chửi ầm lên, tán gái cũng không biết đổi lời kịch sao.

Hướng Lâm cũng không biết Thạch Trung Ngọc lặp lại chiêu cũ, còn tưởng rằng Thạch Trung Ngọc là thật tâm thực lòng thích nàng, cái “bày tỏ” này để cho nàng hết hồn.

- Coi như ngươi yêu thích ta, cũng không thể cường hôn ta, dù sao ngươi cũng phải trước hỏi thăm ý kiến của ta một chút chứ?

Hướng Lâm có chút xấu hổ nói.

Hướng Lâm cùng Thạch Trung Ngọc tiếp xúc hơn một tuần lễ, chưa nói tới chán ghét, nhưng không thể nói thích, thậm chí nếu như Thạch Trung Ngọc không “bày tỏ”, Hướng Lâm cũng sẽ không suy nghĩ mình và Thạch Trung Ngọc quan hệ như thế nào.

Bất quá trải qua Thạch Trung Ngọc “bày tỏ” cùng cường hôn, Hướng Lâm không biết vì sao cư nhiên không có tức giận, còn giống như có chút mừng rỡ, đối với Thạch Trung Ngọc thoáng sinh ra một chút hảo cảm.

- Lần này coi như thôi, lần sau ngươi trước phải trưng cầu ý kiến của ta một chút... Không đúng, không đúng, là... Ai nha, không có lần sau.

Hướng Lâm cảm giác mình bây giờ nói chuyện có chút không lanh lẹ, vội vàng chạy ra khỏi phòng Thạch Trung Ngọc.

Thạch Trung Ngọc sờ lỗ mũi một cái, lẽ nào tiểu nha đầu này cũng có chút ý tứ với mình?

Đi tới phòng khách, bầu không khí dường như có điểm quái dị, trên bàn cơm thưòng một mảnh oanh thanh yến ngữ, ngày hôm nay lặng ngắt như tờ.

Tuyết Sương Yên so với bình thường càng lạnh, ánh mắt nhìn Thạch Trung Ngọc giống như còn đạm mạc hơn lần đầu tiên gặp mặt, Cơ Như Nguyệt thì bởi vì bị Tuyết Sương Yên phá vỡ sự tình giữa hai người, không biết phải nói gì, giữ yên lặng, Hướng Lâm cho tới bây giờ vẫn còn đang xấu hổ, căn bản không biết nói gì.

Dương Tử cùng Hướng Lam mơ mơ hồ hồ, không biết vì sao ngày hôm nay mọi người giống như đều không có hứng thú gì, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ăn.

Đầu sỏ tạo thành hết thảy chính là Thạch Trung Ngọc, nhưng Thạch Trung Ngọc còn không tự biết, tất cả mọi người trầm mặc, hắn cũng lười nói.

Sau khi cơm nước xong, Tuyết Sương Yên dẫn đầu lên lầu, sau đó là Cơ Như Nguyệt, Hướng Lâm cũng theo lên rồi.

- Ngày hôm nay các nàng thế nào vậy? Dường như đều rất không vui? Ngày hôm nay làm sao khuôn mặt của Tiểu Lâm vẫn hồng hồng? Sẽ không phải bị bệnh chứ?

Hướng Lam có chút bận tâm.

Yên lặng là vàng, Thạch Trung Ngọc đương nhiên không thể nói là mình cường hôn Hướng Lâm chứ?

- Đúng vậy, thật tò mò, sắc lang đại thúc, ngươi biết không?

Dương Tử hỏi.

- Nói nhảm, ta làm sao biết?

Thạch Trung Ngọc nói.

Không lấy ra được kết luận, Hướng Lam không thể làm gì khác hơn là thu thập chén đũa, mọi người tiến vào du hí.

Cơ Như Nguyệt kéo mọi người vào trong đội ngũ, lúc này Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên lại khôi phục dáng dấp thường ngày, không biết có phải thời điểm hai người lên lầu trao đổi cái gì hay không.

Hiện tại mọi người đều là cấp 15, cho nên trực tiếp đi giết Goblin cấp 20.

Đi tới lãnh địa Goblin, lại chứng kiến một lão tiều phu mặt lộ vẻ lo lắng đứng ở nơi đó, là người đều biết nhiệm vụ tới.

Cơ Như Nguyệt vội vàng tiến lên:

- Lão nhân gia, có cần trợ giúp gì không?

- Tiểu cô nương, ngươi là không biết a, lão hủ là một tiều phu, tới đây đốn củi, lại bị một đám Goblin trộm mất búa, điều này làm cho ta làm sao sống đây.

Tiều phu nói.

- Chúng ta giúp ngươi đi tìm búa về.

Cơ Như Nguyệt nói.

- Cái này... Được rồi, bất quá cái búa kia của ta làm bằng vàng, các ngươi cũng đừng tùy tiện cầm một đồng nát tới hồ lộng ta.

Tiều phu nói.

Kim Phủ? Trời, đùa sao? Có búa làm bằng vàng ròng, còn cần đi chặt củi? Thạch Trung Ngọc im lặng thầm nghĩ, đang muốn cự tuyệt, Dương Tử liền giành trước đáp ứng.

- Yên tâm đi, chúng ta sẽ giúp ngươi.

Tiều phu gật đầu, sau đó đi tới dưới tàn cây, đốt một tẩu thuốc lá hút, thần tình cực kỳ tiêu sái.

- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

Dương Tử mơ mơ hồ hồ, tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn nàng.

- Ai, quên đi, hy vọng tiều phu kia thật có một cái Kim Phủ.

Cơ Như Nguyệt nói.

Chứng kiến Dương Tử vẫn một bộ không hiểu, Thạch Trung Ngọc giải thích cho nàng một chút.

- Không thể nào? Nơi này chính là du hí, tiều phu kia bất quá là một NPC mà thôi, làm sao lại là một lừa gạt chứ?

Dương Tử có chút không hiểu.

- Đầu năm nay người tốt đều không có hảo báo, có thể du hí muốn nói cho ngươi sự thật này a.

Thạch Trung Ngọc thản nhiên nói.

Dương Tử vẫn chưa tin, Thạch Trung Ngọc cũng lười cùng nàng nói nhảm, trực tiếp động thủ giết quái.

Trong tay mỗi Goblin đều cầm búa, Thạch Trung Ngọc thật muốn tùy tiện cho lão nhân kia một cái, nhưng những búa này toàn bộ đều là sản phẩm thấp kém, đừng nói vàng, nói nó sắt vụn cũng có chút cất nhắc.

Diệt đàn quái cực kỳ điên cuồng, sau hai giờ, Thạch Trung Ngọc đã nhớ không rõ giết bao nhiêu Goblin, dù sao cũng chưa thấy Kim Phủ đâu, Dương Tử có chút lo lắng Lão Tiều Phu kia có phải thật là một tên lường gạt hay không, du hí vô sỉ, lại còn có thể xuất hiện loại trình tự khốn nạn như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK