Đẩy tới? Thạch Trung Ngọc chứng kiến Cơ Như Nguyệt thống khổ có chút không đành lòng, vẫn là thôi đi, ngủ!
Thạch Trung Ngọc chưa cùng xử nữ làm qua, nơi nào sẽ biết hiện tại loại tình huống này, coi như đi vào Cơ Như Nguyệt cũng sẽ không có phản ứng gì quá khích.
Hiện tại Cơ Như Nguyệt cũng rất khó chịu, bị Thạch Trung Ngọc vuốt ve nửa ngày sớm đã có cảm giác, phía dưới giống như thủy triều lai láng. Thế nhưng cái kia của Thạch Trung Ngọc quá lớn, rất đau, bất quá có thể miễn cưỡng chịu được, nhưng Thạch Trung Ngọc cư nhiên thực nghe lời như thế dừng lại, Cơ Như Nguyệt thiếu chút nữa thì muốn cắn chết hắn, nàng là nữ sinh, cũng không thể nói:
- Đến đây đi, ta không đau, vào đi.
Thạch Trung Ngọc ôn nhu ôm Cơ Như Nguyệt:
- Được rồi, ta sẽ không làm loạn với ngươi, ngủ đi.
Cơ Như Nguyệt đưa lưng về phía Thạch Trung Ngọc cắn răng, hanh, cho ngươi lên ngươi không lên, có phải là nam nhân hay không? Tuy tâm lý cực kỳ thất lạc, lại có chút ít ngọt ngào, Thạch Trung Ngọc là bởi vì lo lắng cho mình cho nên mới không hề động nàng.
Cơ Như Nguyệt có thể cảm giác được trên mông nhỏ còn bị cái kia chỉa vào, xem ra hiện tại hắn rất khó chịu, mình sẽ không giúp hắn, mình ngủ, để cho người khác thống khổ đi thôi.
Hai người ôm nhau ngủ, sáng sớm hôm sau, tỷ muội sinh đôi vạn ác lại không biết cái nào tới gõ cửa, Thạch Trung Ngọc miễn cưỡng mở hai mắt ra, mơ mơ màng màng chạy đi mở cửa, mới vừa xuống giường đã bị người kéo lại.
Thạch Trung Ngọc sửng sốt một chút, sau đó liền thấy được Cơ Như Nguyệt nằm ở trên giường không mảnh vải che thân, lúc này Thạch Trung Ngọc mới nhớ tới, đêm qua Cơ Như Nguyệt là ngủ ở nơi này.
Cơ Như Nguyệt sắp buồn muốn chết, tại sao sẽ như vậy, lúc đầu muốn sớm một chút rời giường, nhưng kết quả, mình cư nhiên ngủ như chết, bình thường quan niệm thời gian của mình rất tốt, sáng sớm bảy giờ sẽ dậy, ngày hôm nay đây là thế nào? Đều do Thạch Trung Ngọc, vì sao ở trong ngực của hắn có cảm giác an toàn như vậy?
Ba ba ba...
Ngoài cửa tiếng đập cửa càng ngày càng vang, rất rõ ràng nói cho hai người trong phòng, nàng rất bất mãn.
- Ta giấu trước, ngươi đuổi đi người.
Cơ Như Nguyệt nói, thế nhưng suy nghĩ một chút lại có chút lo lắng nhân phẩm của Thạch Trung Ngọc:
- Nếu như bị người phát hiện, về sau ngươi đừng nghĩ gặp mặt ta.
Đổi thành trước đây, Thạch Trung Ngọc căn bản không quan tâm, chứng kiến liền chứng kiến, nhưng bây giờ không giống, cùng Tuyết Sương Yên, Dương Tử xảy ra quan hệ mập mờ, nếu như bị các nàng biết được có thông đồng với Cơ Như Nguyệt, vậy xong đời.
Cơ Như Nguyệt phối hợp như vậy muốn giấu đi, Thạch Trung Ngọc cũng cực kỳ vui mừng, đúng ý của hắn, Cơ Như Nguyệt ôm quần áo và dép của nàng chuyển vào địa phương cũ, dưới giường.
Thạch Trung Ngọc chứng kiến Cơ Như Nguyệt không mảnh vải che thân bò xuống dưới giường, cái tư thế này, vườn hoa thần bí hoàn toàn hiện ra ở trước mặt Thạch Trung Ngọc, tiểu đệ còn chưa có yên tĩnh, nhất thời trở nên cứng rắn như sắt, bất quá bây giờ không phải lúc thưởng thức, Thạch Trung Ngọc mặc quần áo vào thật nhanh, đi tới mở cửa.
- Thạch Trung Ngọc, sao hiện tại ngươi mới mở cửa?
Hướng Lâm bất mãn nói.
- Đêm qua tinh lực quá dư thừa, ngủ không được, hơn ba giờ khuya mới ngủ, cho nên có chút buồn ngủ.
Thạch Trung Ngọc nói.
- Ồ.
Hướng Lâm cũng không để ý, đi thẳng tới bên giường của Thạch Trung Ngọc ngồi xuống.
- Đi thôi, chúng ta cùng đi phòng khách.
Thạch Trung Ngọc thấy Hướng Lâm không muốn đi, không thể làm gì khác hơn là khuyên nàng nhanh ly khai.
Hướng Lâm có chút ôn nhu nói:
- Thạch ca ca... trước kia ta có tốt với ngươi không?
Thạch Trung Ngọc nào có tâm tư bồi Hướng Lâm trò chuyện, đến gọi mình rời giường, vậy khẳng định sẽ đi gọi Cơ Như Nguyệt rời giường, phát hiện Cơ Như Nguyệt không ở trong phòng, vậy hỏng bét:
- Ngươi cực kỳ tốt với ta.
- Thật vậy chăng?
- Thực sự.
- Vậy ngươi cho ta chút trang bị tốt a! Toàn thân ngươi đều là trang bị Bạch Ngân, nhưng ta chỉ có một cái pháp trượng là Bạch Ngân.
Hướng Lâm giảo hoạt vừa cười vừa nói.
Nguyên lai là chuyện hư hỏng này, Thạch Trung Ngọc vội vàng nói:
- Có trang bị Bạch Ngân thích hợp ngươi, ta liền cho ngươi, ta bây giờ không có a, về sau lấy được, cái thứ nhất cho ngươi được chưa, chúng ta nhanh đi phòng khách.
- Kỳ quái, hôm nay sao ngươi đuổi ta đi gấp như vậy? Lẽ nào trong phòng ngươi ẩn dấu bí mật gì không thể cho người biết?
Hướng Lâm phát hiện ngày hôm nay Thạch Trung Ngọc có chút kỳ quái.
- Nếu bị ngươi phát hiện, ta sẽ nói cho ngươi biết! thế nhưng ngươi phải bảo đảm không thể nói cho người khác biết.
Thạch Trung Ngọc làm bộ tiện nghi ngươi.
Nữ hài chú ý hoàn toàn bị Thạch Trung Ngọc câu dẫn ra:
- Ta cam đoan không nói cho người khác, nhanh lên, là vật gì? Giấu ở địa phương nào?
Cơ Như Nguyệt nghe hai người nói chuyện sợ hết hồn hết vía, ông trời ơi, tại sao ngươi muốn dằn vặt ta như thế, Thạch Trung Ngọc chết tiệt, cái miệng của Hướng Lâm có thể tin tưởng sao? Ngươi nhất định phải chết, về sau mơ tưởng đụng ta.
Cơ Như Nguyệt đã làm xong chuẩn bị “tự thú”, nhưng không nghĩ từ góc độ dưới giường, chứng kiến chân của hai người đã ly khai bên giường, đi vào trong phòng, từ dưới giường nhìn chân Hướng Lâm, hoàn toàn có thể suy đoán ra, Hướng Lâm là đưa lưng về phía nàng, hiện tại hoàn toàn có thể rời đi.
Lén lén lút lút từ dưới giường đi tới, thận trọng đi ra ngoài cửa.
Hướng Lâm cũng không biết phía sau còn có một Cơ Như Nguyệt, đang nhìn Thạch Trung Ngọc lấy ra đồ đây.
Thạch Trung Ngọc lấy ra một quyển sách có chút ố vàng đưa cho Hướng Lâm, Hướng Lâm nhận lấy nhìn một cái Dấm Chua Hồ Lô? Đây là sách gì? Một quyển sách có cái gì phải giấu? Đột nhiên nghĩ đến lần trước ở trong phòng Thạch Trung Ngọc thấy được dâm thư, sẽ không phải cùng một loại đề tài chứ?
Hướng Lâm nghĩ tới đây, ngay lập tức muốn vứt bỏ, chợt nghe phía sau có thanh âm, nguyên lai là Cơ Như Nguyệt không cẩn thận đụng phải cửa, mắt thấy liền muốn đi ra, nhưng không nghĩ thất bại trong gang tấc, đã làm xong chuẩn bị bị Hướng Lâm phát hiện, lại nghe tiếng hừ hừ nhỏ nhẹ của Hướng Lâm.
Quay đầu nhìn lại, hai tay Thạch Trung Ngọc ôm đầu Hướng Lâm, hôn lên, nhất thời có chút chán nản, coi như yểm hộ cũng không thể đối xử với Hướng Lâm như thế chứ? Bất quá sự tình đã như vậy, vẫn là đi nhanh lên.
Cơ Như Nguyệt mới vừa đi ra cửa phòng, lại thấy Tuyết Sương Yên.
Tuyết Sương Yên vốn muốn tìm Thạch Trung Ngọc len lén vui đùa mập mờ một chút, vừa mới lên lầu đi tìm Cơ Như Nguyệt, nhấn chuông nửa ngày cũng không thấy có người mở cửa, vốn cho rằng gần đây Cơ Như Nguyệt có chút mệt mỏi, dự định để cho nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, nhưng bây giờ lại thấy Cơ Như Nguyệt quần áo xốc xếch, mặc váy ngủ từ trong phòng Thạch Trung Ngọc đi ra, sau đó lập tức liên tưởng đến khuya ngày hôm trước tìm đến Thạch Trung Ngọc, hắn không mở cửa, lẽ nào hai người này có gian tình? Tốt ngươi một cái Thạch Trung Ngọc, ta không phải là không có bằng lòng ngươi công khai quan hệ sao, ngươi cư nhiên giấu ta làm ra loại chuyện như vậy.
Cơ Như Nguyệt oan uổng, đêm hôm đó là Dương Tử ở trong phòng Thạch Trung Ngọc, cư nhiên bị Tuyết Sương Yên hiểu lầm.
Trên mặt Tuyết Sương Yên nguyên bản mang theo nụ cười nhất thời lại biến thành lạnh như băng.