• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Trung Ngọc biết, coi như mình không giải thích, Huy ca cũng không dám nói cái gì, nhưng tâm lý luôn sẽ có chút không thoải mái.

Huy ca quả nhiên không cô phụ Thạch Trung Ngọc khổ tâm, tuy Huy ca chưa giao tiếp nhiều với Thạch Trung Ngọc, nhưng từ chỗ lão đại hắn nghe nói qua một ít, mới vừa rồi cũng có chút hoài nghi tại sao Thạch Trung Ngọc mắng hắn, bây giờ biết, là Ngụy Hào đang khích bác ly gián.

Huy ca lập tức để tiểu đệ ấu đả Ngụy Hào, mặc dù phần lớn tiểu đệ không biết Thạch Trung Ngọc, nhưng vẫn có một bộ phận lần trước theo Huy ca, gặp qua Thạch Trung Ngọc một lần, biết rất rõ ràng, các tiểu đệ đương nhiên là động thủ, dù sao lão đại bảo đánh người nào, vậy đánh người đó, quản nhiều như vậy làm gì.

Ngụy Hào nhất thời khổ không thể tả, hắn cũng không phải ngu ngốc thuần túy, thấy Huy ca lệnh tiểu đệ ấu đả mình, đương nhiên cũng biết là bởi vì Thạch Trung Ngọc, xem ra lần này đá phải tấm thép.

Mà Dương Băng Dao thì lại quan sát Thạch Trung Ngọc, trước mắt hết thảy đã vượt qua tưởng tượng của nàng, vốn tưởng rằng Thạch Trung Ngọc sẽ bị đánh một trận, thậm chí mình cũng bị người chiếm chút tiện nghi, ai biết Huy ca lại giúp đỡ Thạch Trung Ngọc đánh Ngụy Hào?

Không bao lâu, Ngụy Hào bị đánh gảy mấy cây xương, lần nữa hôn mê bất tỉnh.

Lúc này đám côn đồ hoạt động gân cốt xong mới chú ý tới Dương Băng Dao, tuy bọn họ đều gặp nàng, nhưng lại chưa từng thấy qua bộ dáng như vậy, trước ngực cao vót sắp nứt, để cho bọn họ nhất thời lâm vào mơ màng, có một tiểu đệ khả năng làm ở thanh lâu, muốn tiến lên đùa giỡn Dương Băng Dao vài câu.

Huy ca cực kỳ khổ não, tiểu đệ kia làm sao lại không có mắt như thế chứ, chỉ cần có mắt liền nhìn ra được Dương Băng Dao cùng Thạch Trung Ngọc có chút quan hệ, mà lão tử mới vừa rồi còn khách khí với Thạch Trung Ngọc như vậy, ngươi con mẹ nó thực sự là muốn chết, Huy ca vội vàng ngăn tiểu đệ kia ở phía sau, không cho hắn nói ô ngôn uế ngữ.

Huy ca chú ý tới, Thạch Trung Ngọc há có thể không chú ý tới? Bất quá hiện tại Dương Băng Dao thực quá mê người.

- Đây là nữ nhân của ta.

Thạch Trung Ngọc bình thản nói.

Tuy trong lòng Dương Băng Dao hơi có chút bất mãn Thạch Trung Ngọc nói bậy, nhưng không có phản bác, từ một loại ý nghĩa nào đó có thể nói như vậy, dù sao mới vừa rồi bọn họ đã làm qua chuyện này, tuy trong đó có dược vật hỗ trợ. Hơn nữa Dương Băng Dao cũng không ngốc, từ thái độ của Huy ca đối với Thạch Trung Ngọc, những lời này của Thạch Trung Ngọc hoàn toàn có thể giúp mình hàng năm tiết kiệm được mấy trăm ngàn phí bảo hộ.

Cũng không phải nói Dương Băng Dao vì một chút quyền lợi kia, thì có thể cho người khác chiếm tiện nghi của mình, nếu không nàng đã sớm theo Huy ca, như vậy hàng năm sẽ không cần giao tiền. Một người vừa mới lên giường, hơn nữa đối với hắn có chút hảo cảm, người bình thường sẽ không chú ý giúp hắn ở trước mặt bằng hữu chống tràng diện, huống chi đối phương đây là giúp nàng.

Huy ca cảm thấy hứng thú với Dương Băng Dao chỉ bởi vì đôi cự nhũ kia, cảm giác có cũng được không có cũng được, hiện tại nếu biết nàng là nữ nhân của Thạch Trung Ngọc, đương nhiên sẽ không dám có ý tưởng gì, hơn nữa chẳng những sẽ không thu phí bảo hộ, còn có thể chủ động đi giúp một vài sự tình.

Chỉ là Huy ca có chút buồn bực, Dương Băng Dao là nữ nhân của Thạch Trung Ngọc, như vậy đại tiểu thư tính là gì? Việc này có nên nói cho đại tiểu thư biết hay không?

Ai, nói cho đại tiểu thư, sợ là nàng sẽ bão nổi, sau đó tìm mình phiền phức, Thạch Trung Ngọc biết là mình bán hắn, sợ là cũng tới tìm mình phiền phức, hai bên không được cám ơn, Huy ca tuyển chọn yên lặng là vàng!!

Sau khi Huy ca đi, Dương Băng Dao kỳ quái nhìn về phía Thạch Trung Ngọc:

- Ngươi rốt cuộc là người nào?

Chuyện của mình không tiện nói, cũng không muốn nói, Thạch Trung Ngọc chỉ có thể giả vờ ngây ngốc:

- Ta chính là một người bình thường, trước đây cùng Huy ca có duyên gặp mặt, giúp hắn một lần.

Dương Băng Dao đương nhiên biết Thạch Trung Ngọc đang hồ lộng mình, nhưng hai người không quen, không tiện truy vấn cái gì, chỉ phải nói:

- Ta đi về trước, trở về thay quần áo khác, ta còn phải đi làm.

Thạch Trung Ngọc gật đầu, lưu luyến liếc nhìn cự nhũ kia.

- Có muốn sờ một cái nữa hay không?

Dương Băng Dao ưỡn ngực, cười híp mắt hỏi, lời kia vừa thốt ra, ngay cả nàng cũng không biết tại sao lại nói như thế, có thể là cảm kích hắn hổ trợ a!!

Thạch Trung Ngọc căn bản không biết cái gì gọi là hàm súc, không chút khách khí đưa tay giày xéo một hồi, đang muốn cởi ra cúc áo, Dương Băng Dao liền đẩy hắn ra, ở trong xe làm chuyện này đã cực kỳ xấu hổ, huống chi hiện tại hai người đang ở ven đường, nếu như bị người thấy được, còn muốn sống hay không?

Ngồi trở lại trong buồng lái, nhìn về phía Thạch Trung Ngọc khoát khoát tay:

- Hữu duyên gặp lại.

Nàng đi nhẹ nhàng, giống như nàng nhẹ nhàng tới, lưu cho Thạch Trung Ngọc vô số tiếc nuối.

Lúc này thái dương đã ló dạng, Thạch Trung Ngọc khổ não đứng ở trên đường, tối hôm qua một đêm mệt nhọc, hiện tại đang muốn ngủ, nhưng không chỗ có thể đi, ai! Vất vả hơi quá, biến thành não tàn, cư nhiên quên nhờ Huy ca đưa cho vài bộ y phục mặc.

Ở trần đi bến xe? Có chút khiêu chiến văn hóa công cộng a.

Xách cái túi chỉ còn lại có mấy gói thuốc lá cùng tứ đại tác phẩm nổi tiếng, đón mặt trời mới mọc, xuất phát về phía bến xe.

- Như Nguyệt tỷ, mau dừng lại.

Hướng Lâm đã mơ hồ muốn ngủ đột nhiên chứng kiến một nam nhân ở trần ven đường, dáng vẻ dường như chính là Thạch Trung Ngọc.

Cơ Như Nguyệt vội vã đỗ xe, quả nhiên là hắn, lái xe đến bên người của hắn dừng lại, bốn nữ hài bay vọt ra, tối hôm qua các nàng tìm Thạch Trung Ngọc cực kỳ khổ cực, bốn người thay phiên lái xe, lái một đêm cũng không tìm được người, lúc này mới dự định về nhà thương lượng đối sách.

Không nghĩ tới thời điểm sắp đến nhà lại thấy Thạch Trung Ngọc, cái này không thể không nói là một loại may mắn.

Thạch Trung Ngọc chứng kiến mấy nữ hài, có chút kinh ngạc.

- Thạch Trung Ngọc, ngươi làm sao biến thành bộ dáng này?

Hướng Lâm hỏi.

- Đêm qua sau khi ta đi ra, gặp phải một lưu manh hạ dược mỹ nữ, ta đi qua đánh tên lưu manh kia ngất xỉu, mỹ nữ kia liền bạo lực cưỡng gian ta, còn cầm đi quần áo của ta.

Thạch Trung Ngọc ăn ngay nói thật.

Các mỹ nữ một cái cũng không tin, đều cho rằng Thạch Trung Ngọc là bị người đánh cướp, không tiện nói ra.

- Đêm qua xin lỗi, là chúng ta hiểu lầm ngươi, theo chúng ta về nhà được không?

Cơ Như Nguyệt thành khẩn nói.

Kỳ thực Thạch Trung Ngọc đã sớm không còn giận, lúc đó cũng chỉ là tức giận một chút, ngại mặt mũi mới không có trở về mà thôi, nếu đám nữ nhân này tới tìm hắn trở về, hắn đương nhiên sẽ đi theo bọn họ về, bất quá cũng không phải dễ dàng như vậy, bằng không về sau ba ngày hai lần hiểu lầm mình, vậy còn có thể sống sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK