• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

----------------------

Lấy được điện thoại của Từ Kiệt, Thạch Trung Ngọc đánh tới.

- Chào, xin hỏi ngươi tìm ai.

Từ Kiệt hỏi.

- Từ lão ca, còn nhớ ta không? Ta là Thạch Trung Ngọc.

Thạch Trung Ngọc nói.

Từ Kiệt sang sảng nở nụ cười:

- Nguyên lai là Thạch lão đệ, ta đương nhiên nhớ kỹ, tìm lão ca ta có chuyện gì sao?

Thạch Trung Ngọc nói:

- Là như vậy, ngày hôm nay ba của bạn ta điều khiển cần trục đập xe của ngươi, ta là thay hắn đền tiền, ngươi ở chỗ nào? Ta mang tiền qua cho ngươi.

Hiện tại Từ Kiệt có chút lúng túng, hắn vẫn luôn hiểu lầm Thạch Trung Ngọc là làm ăn lớn, về sau có lẽ có cơ hội hợp tác, nhưng nếu như bây giờ thu tiền, sợ rằng đối phương sẽ nghĩ mình keo kiệt, một cái xe hơn 2 triệu cũng tính toán chi li, không hợp tác với mình.

Nhưng bây giờ căn bản không biết Thạch Trung Ngọc rốt cuộc làm gì, cũng không biết có cơ hội hợp tác hay không, cứ như vậy không lấy tiền, lại có chút luyến tiếc.

Thạch Trung Ngọc dường như biết hắn đang suy nghĩ gì, vì vậy nói:

- Từ lão ca, dù thân huynh đệ, tiền cũng phải tính toán rõ ràng, giao tình là giao tình, ngươi nên nhận thì phải nhận, tiền này vốn là của ngươi.

- Được rồi, ta bây giờ đang ở khu đô thị Lý Tưởng, ngươi trực tiếp tới nhà của ta là được.

Từ Kiệt cũng không làm kiêu, hơn 2 triệu không phải một con số nhỏ, cũng không thể bởi vì mình suy đoán lung tung liền đưa tiền cho người khác a?

Cúp điện thoại xong, Thạch Trung Ngọc ngồi lên xe của Dương Băng Dao, trở về khu đô thị Lý Tưởng.

- Ngươi làm sao ngay cả Từ Kiệt cũng biết? Bằng hữu của ngươi thật đúng là rộng a.

Dương Băng Dao nói.

Thạch Trung Ngọc lần nữa sờ lên bắp đùi của Dương Băng Dao:

- Cùng hắn không quen, chỉ gặp mặt một lần, thời điểm hắn đánh dã chiến bị ta gặp, hàn huyên vài câu mà thôi.

- Phi!

Dương Băng Dao nói:

- Nam nhân quả nhiên không có một cái tốt.

- Ta là thứ tốt a, lẽ nào ngươi quên cảm giác lần trước để cho ngươi mất hồn?

Thạch Trung Ngọc vừa cười vừa nói.

Sắc mặt Dương Băng Dao đỏ lên, cũng không tiếp tục dự định cùng Thạch Trung Ngọc nói chuyện, luôn không có chỉnh hình, chỉ biết kéo những chuyện kia.

Thấy Dương Băng Dao không nói lời nào, Thạch Trung Ngọc cũng hiểu được không có ý gì, trông cảnh sắc ngoài cửa sổ, rất mau thì về khu đô thị Lý Tưởng.

- Ngươi dự định làm sao trả tiền hắn? Tấm thẻ này khai thông tiền trên mạng chưa?

Dương Băng Dao hỏi.

Thạch Trung Ngọc nói:

- Ta cũng không biết, hy vọng chỗ của hắn có máy quét thẻ.

- Ngươi nằm mơ, trong nhà ai không có việc gì mua máy quét thẻ?

Dương Băng Dao có chút im lặng nói.

- Vậy ngươi hẳn có tiền trên mạng a? Ngươi giúp ta trả tiền, thẻ này cho ngươi.

Thạch Trung Ngọc nói.

Dương Băng Dao lắc đầu nói:

- Cái này không tốt lắm đâu? Trong thẻ kia có ba triệu, cho Từ Kiệt tối đa chỉ cần hơn 2 triệu mà thôi.

- Giữa chúng ta còn cần như thế?

Thạch Trung Ngọc ở trên ngực Dương Băng Dao ngắt một cái.

Dương Băng Dao nhíu mày:

- Ta không phải loại nữ nhân kia.

Dương Băng Dao có chút tức giận, Thạch Trung Ngọc đây là ý gì? Coi ta thành cái gì? Chẳng lẽ nói ta là loại bao nuôi sao? Hừ, coi như ta phá sản, ta cũng sẽ không làm như vậy.

- Ta là nói, chúng ta là hảo bằng hữu, hơn nữa Dương Tử cả ngày gọi đại thúc, quan hệ này chẳng lẽ còn không tốt sao? Mấy trăm ngàn mà thôi, ta lại không để bụng.

Thạch Trung Ngọc giải thích.

Thạch Trung Ngọc giải thích, Dương Băng Dao hơi chút dễ chịu, bất quá giữa bằng hữu, nào có giống như Thạch Trung Ngọc, thỉnh thoảng tay vò bộ ngực, xoa đùi của người khác sao? Sắc mặt trở nên đỏ hồng, lái xe chạy đến cửa nhà Từ Kiệt.

Đám người Cơ Như Nguyệt thì đi về trước, Dương Tử cũng biết lần trước Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên thấy được Từ Kiệt ở bên ngoài đánh dã chiến, sợ bị Từ Kiệt nhận ra, cũng lái xe đi trở về, tỷ muội Hướng Lam tin tưởng Thạch Trung Ngọc cùng Dương Băng Dao sẽ xử lý tốt sự tình, nên không lưu ý, đi theo trở về.

Nhấn chuông cửa nhà Từ Kiệt, Từ Kiệt cười híp mắt đi ra:

- Thạch lão đệ, khổ cực ngươi, sớm biết Hướng Lập Văn quen biết ngươi, sự tình cũng không cần phiền toái như vậy, di! Dương Băng Dao, ngươi làm sao cũng tới?

Dương Băng Dao cùng Từ Kiệt đều là xí nghiệp kiệt xuất đại biểu Thượng Hải, nhận thức cũng rất bình thường.

- Ta và Thạch Trung Ngọc vừa lúc ở cùng nhau, hắn không có tiền trên mạng, ta liền tới thay hắn trả tiền.

Dương Băng Dao nói.

- Từ lão ca, ngươi xem, ta cho ngươi 250 vạn như thế nào?

Thạch Trung Ngọc hỏi.

- Không cần nhiều như vậy, xe kia ta đã lái hơn mấy tháng, cho hai triệu là được.

Thạch Trung Ngọc cũng không khách khí, Từ Kiệt nói tài khoản, trực tiếp nháy mắt cho Dương Băng Dao, Dương Băng Dao ngay lập tức dùng điện thoại di động chuyển khoản cho Từ Kiệt hai triệu.

- Đã chuyển qua cho ngươi, chính ngươi tra một chút.

Dương Băng Dao nói.

- Ta còn lo lắng các ngươi sao? Được rồi, việc này coi như kết thúc.

Từ Kiệt vừa cười vừa nói.

Khách sáo vài câu, hai người về tới trong biệt thự.

Công ty Dương Băng Dao còn có rất nhiều sự tình chờ nàng xử lý, sau khi để Thạch Trung Ngọc xuống, lập tức lại chạy tới công ty.

Thạch Trung Ngọc tiến vào biệt thự.

- Sự tình xử lý tốt rồi sao?

Hướng Lam hỏi.

- Đó là đương nhiên, có ta ở đây, chuyện gì không thể giải quyết?

Thạch Trung Ngọc nói.

Hướng Lam mở ra tay nhỏ bé, đặt ở trước mặt Thạch Trung Ngọc.

- Làm cái gì?

Thạch Trung Ngọc có chút không hiểu? Lẽ nào đây là ý tứ cám ơn? Tập tục nơi nào? Làm sao nghe cũng không nghe nói qua?

- Trả thù lao, trong nhà không có thức ăn, lại không có tiền dùng, ngươi lại là người giàu có, không tìm ngươi hỏi thì tìm ai?

Hướng Lam nói.

Thạch Trung Ngọc thẹn thùng, nguyên lai là ý tứ này:

- Ta không có tiền rồi, toàn bộ đều cho Dương Băng Dao.

Nói xong Thạch Trung Ngọc mở hai tay ra, biểu hiện váy hắn hoàn toàn không có địa phương giấu tiền.

- Vậy được rồi, chỉ có lấy tiền mua quần áo trước đi ra mua thức ăn.

Hướng Lam không sao cả nói.

Thạch Trung Ngọc bi kịch, sớm biết hẳn sẽ hỏi Dương Băng Dao lấy mấy trăm tệ tới dùng.

Tỷ muội Hướng Lam biết lưu manh chung quanh đã đi, lôi kéo Dương Tử đi mua thức ăn, đương nhiên không khả năng sẽ mua quần áo cho Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc chỉ có thể tiếp tục mặc váy liền áo.

- Ngọc tỷ, nói một chút, ngươi ở trong trò chơi ba ngày nay có thu hoạch gì?

Nguy cơ đã giải ngoại trừ, Cơ Như Nguyệt cũng khôi phục xưng hô đặc biệt với Thạch Trung Ngọc.

- Nếu như về sau ngươi không gọi ta Ngọc tỷ nữa, ta có thể suy nghĩ nói cho ngươi biết.

Thạch Trung Ngọc thản nhiên nói.

- Tốt.

Cơ Như Nguyệt rất sảng khoái nói:

- Ngọc tỷ tỷ... được chưa?

- Ta đi chơi game.

Thạch Trung Ngọc lười so đo với Cơ Như Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK