• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng Lam quái dị nhìn các nàng, có chút buồn cười nói:

- Các ngươi làm sao vậy? Sẽ không thật đồng tính luyến ái chứ?

- Dĩ nhiên không phải, chúng ta là người nào, lẽ nào ngươi còn không biết sao?

Cơ Như Nguyệt nói.

- Chỉ đùa một chút mà thôi, ta mới vừa rồi tắm rửa xong, nhìn thấy phòng đèn vẫn sáng, cho nên tới đây xem.

Hướng Lam nói.

Lúc này Tuyết Sương Yên cũng tĩnh táo lại, từ trong ngăn kéo tủ quần áo lấy ra một kiện nội y, mặc lên người nói:

- Mới vừa rồi Như Nguyệt tỷ nói có vài món nội y dường như có chút nhỏ, cho nên gọi tới thử một chút.

Các cô nương trước đó đều bán đồ lót, nội y đương nhiên sẽ không thiếu, hơn nữa vẻn vẹn một tuần, đương nhiên sẽ không bán hết được, mỗi người đều phân hơn mười bộ nội y, tuy cầm nhầm một hai cái nội y lớn nhỏ không thích hợp mình tỷ lệ không phải rất lớn, nhưng cũng có khả năng.

Hướng Lam không hoài nghi chút nào:

- Các ngươi thật có tinh lực, ta mệt rồi, về ngủ trước đây.

Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên thở phào nhẹ nhõm, đang muốn mặc áo lót vào, đánh đuổi Thạch Trung Ngọc, Hướng Lam đột nhiên lại giết trở về, sợ đến hai người tay cầm nội y rơi trên mặt đất, Cơ Như Nguyệt cố ý sẵng giọng:

- Tiểu Lam, ngươi muốn hù chết chúng ta sao, nào có đã đi rồi, lại đột nhiên trở về?

Hướng Lam cười ha ha nói:

- Ta chính là nhắc nhở các ngươi một chút, hiện tại không như trước kia, trong biệt thự không chỉ bốn người chúng ta, còn nhiều hơn một cái Thạch Trung Ngọc, cẩn thận bị hắn xem hết trơn. Tối ngủ tốt nhất khóa cửa lại, vạn nhất hắn thú tính quá độ xông lên thì làm sao bây giờ?

Vẻ mặt Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên khổ sáp, đã bị thấy hết rồi, giống như còn bị sờ soạng một cái.

Thạch Trung Ngọc giấu ở trong tủ treo quần áo đổ mồ hôi, trong lòng điên cuồng hét lên: Ta là hảo hài tử, làm sao có thể phòng bị ta như vậy?

Lần này xác định Hướng Lam đã đi, thậm chí nghe được thanh âm nàng đóng cửa, Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên lập tức mặc nội y, đồ ngủ, vốn còn muốn che mình kín thêm một chút, mâc áo khoác gì gì đó, nhưng Thạch Trung Ngọc núp ở bên trong, đi phòng Tuyết Sương Yên cầm áo khoác lại có chút phiền phức, chỉ phải thôi.

Cơ Như Nguyệt mở tủ áo, nhưng không có phát hiện Thạch Trung Ngọc, đẩy áo khoác ra, vốn tưởng rằng Thạch Trung Ngọc giấu ở trong tận cùng đống quần áo, nhưng vẫn không có hình bóng của Thạch Trung Ngọc.

Tuyết Sương Yên và Cơ Như Nguyệt liếc nhau, cảm thấy hơi lạnh, Thạch Trung Ngọc sẽ không phải quỷ chứ? Sao nói không thấy đã không thấy tăm hơi? Đây cũng quá kinh khủng a!!

- Tuyết Nhi.

- Ừm? Chuyện gì?

- Ngươi đi dưới lầu nhìn Thạch Trung Ngọc có ở đó không!

- Ta sợ, ta mới không đi đâu.

- Chúng ta cùng nhau xuống dưới được chưa?

- Được!

Hai nữ kết bạn xuống lầu, vẫn không có phát hiện hình bóng của Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc đến cùng đi đâu?

Hai nữ nhân run lẩy bẩy trở lại lầu hai, Tuyết Sương Yên đề nghị:

- Nếu không đêm nay ngươi đến trong phòng ta ngủ đi?

- Được.

Cơ Như Nguyệt không chút do dự đáp ứng, trong lòng nàng cũng sợ hãi.

Đến trong phòng Tuyết Sương Yên, mới vừa bật đèn, đèn cực kỳ đúng dịp bị cháy, Thạch Trung Ngọc mới vừa tiêu thất, đèn liền cháy, hai chuyện này cùng nhau phát sinh, quá quái dị, sợ đến Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên ôm nhau thét chói tai.

Đáng tiếc, loại biệt thự sa hoa này mỗi phòng cách âm hiệu quả cực kỳ tốt, Hướng Lam và Hướng Lâm căn bản không nghe được.

Hai người do dự về lại phòng Cơ Như Nguyệt.

Mở đèn ngủ vốn không ổn, hơn nữa hai nữ nhân đều có chút sợ, một đêm này đương nhiên là ngủ không ngon.

Hai người đều mơ mơ màng màng, nửa đêm, tủ áo ngẫu nhiên còn phát sinh một chút âm thanh, làm hai người bị dọa sợ không nhẹ.

Mãi đến lúc trời hơi sáng, lúc này hai nữ mới yên tâm, ban ngày, quỷ cũng sẽ không đi ra a, rốt cục có thể an tâm ngủ, không bao lâu, tiếng chuông cửa vang lên, bây giờ thần kinh của hai nữ nhân còn có chút buộc chặt, ngay lập tức tỉnh táo, nguyên lai là Hướng Lâm, hai người thở dài một hơi.

Nếu như Thạch Trung Ngọc biết Hướng Lâm nhấn chuông cửa, nhất định vô cùng tức giận, tại sao thời điểm tới tìm mình, mỗi lần đều là bạo lực gõ cửa? Hắn cũng không suy nghĩ một chút, gian phòng kia quanh năm không dùng, chuông cửa không ai cắm điện sạc cả.

Mở cửa, Hướng Lâm kinh ngạc nhìn thoáng qua, Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên giống như hai con gấu mèo vậy.

- Sao các tỷ biến thành bộ dáng này? Đêm qua ngủ cùng nhau? Dằn vặt lung tung, ngủ không ngon?

Bây giờ Cơ Như Nguyệt còn có chút mơ hồ, bất quá thần chí coi như thanh tỉnh, không có nói sự tình của Thạch Trung Ngọc:

- Đèn trong phòng Tiểu Tuyết bị cháy, nàng có chút sợ, cho nên mới tới phòng ta ngủ.

Hướng Lâm gật đầu nói:

- Vậy các ngươi nhanh xuống lầu! Tỷ tỷ đã làm điểm tâm, ta đi gọi Thạch Trung Ngọc dậy.

- Không cần.

Cơ Như Nguyệt vẫn không thể xác định Thạch Trung Ngọc có ở nhà hay không, chứng kiến ánh mắt Hướng Lâm quái dị, nói:

- Tên kia vốn có chút tham ngủ, ngày hôm qua còn trễ như vậy mới ngủ, cho hắn nằm một hồi a! Làm xong điểm tâm lại gọi hắn.

Mặc dù Hướng Lâm có chút kỳ quái, Cơ Như Nguyệt làm sao tốt với Thạch Trung Ngọc như vậy, bất quá cũng không nói gì, đi xuống lầu giúp tỷ tỷ làm điểm tâm.

Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên cười khổ một cái, sau đó bắt đầu mặc quần áo, bất quá ngày hôm qua đều bị Thạch Trung Ngọc thấy hết, coi như chỉ mặc đồ ngủ cũng không mất gì nữa, bất quá hai người vẫn căng thẳng dự định thêm một kiện áo khoác, Tuyết Sương Yên cũng lười trở về phòng, trực tiếp cầm y phục của Cơ Như Nguyệt đối phó, dù sao lát nữa trở về phòng chơi game cũng không cần áo khoác a.

Cơ Như Nguyệt mở ra tủ quần áo, cầm hai áo khoác, chợt nhìn thấy cái gì, kinh ngạc há to miệng, Tuyết Sương Yên thấy Cơ Như Nguyệt dáng dấp quái dị, cũng đi qua nhìn.

Thì ra Thạch Trung Ngọc đang ôm một cái vớ cao màu đen khò khò ngủ say, trách không được tối hôm qua không thấy được hắn, thì ra giấu bí mật như thế. Hai người ngay lập tức biết tối hôm qua trong tủ quần áo phát ra thanh âm là ai tạo thành, tức giận nhéo Thạch Trung Ngọc vài cái, làm cho Thạch Trung Ngọc tỉnh lại.

Thạch Trung Ngọc mơ mơ màng màng nói:

- Làm sao? Hướng Lam đi rồi? Ta về ngủ.

Thấy Thạch Trung Ngọc như không có chuyện gì đi ra, Tuyết Sương Yên tức giận đến đá hắn một cước:

- Tại sao ngươi lại ngủ ở chỗ này? Làm hại chúng ta tối hôm qua lo lắng hãi hùng.

Lúc này Thạch Trung Ngọc mới thanh tỉnh một chút, nhìn thấy bên ngoài thái dương đã lên cao, Cơ Như Nguyệt dùng ánh mắt oán hận trừng Thạch Trung Ngọc, nói chuyện tối ngày hôm qua một lần, Thạch Trung Ngọc cười khổ:

- Ta buồn ngủ quá, cho nên ngủ quên, không nghĩ tới có thể như vậy, thật sự là không có ý tứ, ta đi trước, đợi lát nữa bị Hướng Lâm phát hiện liền không xong.

- Trở về.

Thạch Trung Ngọc kỳ quái hỏi:

- Làm sao vậy? Còn có chuyện gì?

Sắc mặt Cơ Như Nguyệt ửng đỏ:

- Trả tất chân lại cho ta.

Lúc Thạch Trung Ngọc đi ra, tất chân đã từ trước mặt Thạch Trung Ngọc xê dịch đến phía sau, từ trên đầu treo tới bên hông, phảng phất như một cái bím tóc, Thạch Trung Ngọc không biết gì cả, Cơ Như Nguyệt từ trên người Thạch Trung Ngọc kéo tất chân xuống, đạp hắn một cái:

- Cút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK