Mục lục
Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Nguyên nói: "Thật sự cảm ơn Hùng ca, nếu không có việc gì khác thì ta đi quanh xem xét tình hình một chút."

Trương Ma Tử nhíu mày, quay đầu gọi: "Nguyên tử, ngươi đang nghĩ gì thế?"

Hùng ca phất tay, nói: "Được rồi, Nguyên tử khác với chúng ta. Chúng ta thực sự muốn thổ lộ tình cảm, muốn làm huynh đệ. Bây giờ ngươi chưa hiểu cũng không sao, khi nào ngươi thấu hiểu rồi cứ tới tìm ca ca."

"Cảm ơn Hùng ca." Lý Nguyên cười đáp lễ, rồi quay lại đi tới phía xa.

Thấy người đã đi xa, Trương Ma Tử bắt đầu nói kháy: "Nguyên tử này thật không biết điều."

Hùng ca nói: "Đừng nói nữa, người ta cũng lịch sự rồi, e là bị con lợn rừng kia đuổi mất dũng khí. Tới lúc hắn không thể tự săn được con mồi, tự nhiên sẽ quay lại tìm chúng ta."

Trương Ma Tử cười hả hê.

Bên cạnh, Trương Nỗ Lực cũng cười theo.

Hùng ca nói: "Chớ để ý tới hắn nữa, hôm nay chúng ta thử đi tới ngọn núi thứ hai."

Trương Ma Tử vỗ vỗ mông, đứng dậy nói: "Nghe theo Hùng ca."

Ba người dắt chó đi sâu vào trong núi.

Lý Nguyên nhìn ba người đi vào ngọn núi thứ hai, rồi mới lặng lẽ đi theo tới sơn khẩu.

Sau khi vào trong, hắn ẩn nấp sau một gốc cổ thụ, nhìn thấy ba người đi vào một hẻm núi, hắn mới đi vòng qua hướng khác.

Lúc này, tác dụng của Truy Tung cao cấp được phát huy.

Hắn có thể tận dụng môi trường xung quanh để thu liễm hơi thở, cũng như di chuyển nhẹ nhàng hơn, y như một con mãnh thú chuẩn bị đi săn, bước chân lướt mặt đất mà đi tới nơi xa hơn.

Sau ngọn núi thứ hai, hoàn cảnh thay đổi hoàn toàn so với vùng ngoại vi Tiểu Mặc sơn. Chỉ chốc lát sau, Lý Nguyên đã nhìn thấy một con lợn rừng.

Con lợn rừng đó đang ủi đất, không biết đang làm gì, và trên đầu nó đang bay bay chữ số "3~4".

Lý Nguyên nhẹ nhàng rút một mũi tên từ trong ống tên ra, sau đó do dự một chút rồi thả xuống.

Giết một con lợn rừng lớn như vậy, khi trở về sẽ quá nổi bật.

Nên tìm con mồi nhỏ hơn.

Hắn nhẹ nhàng rút lui, con lợn rừng thế mà không phát hiện ra hắn.

Lách qua con lợn rừng, Lý Nguyên bắt đầu đi về phía khác.

Khi đi một lúc, đi nửa ngày vẫn không thấy con mồi nào cả, trong rừng giống như mê cung, nhìn ở đâu cũng giống nhau.

Lý Nguyên lập tức nghĩ tới chỗ tốt khi có một con chó săn.

Nếu có thể nuôi một con chó săn tốt, thì sẽ tiết kiệm được không biết bao nhiêu công sức.

Mũi chó rất nhạy bén, ngửi được mùi liền có thể dễ dàng lần theo con mồi, như thế hiệu quả hơn nhiều so với việc lảng vảng như này.

Khi đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên Lý Nguyên dừng lại, hắn thấy một con gà rừng đang đi giữa bụi cỏ thấp ở phía xa.

Con gà rừng này vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh, móng vuốt đè lên cành cây khô, phát ra âm thanh "ken két", mà trên đầu nó thì bay bay chữ số "0~1".

Con gà rừng liếc trái, liếc phải.

Bụi cây thấp vừa đủ che chắn cơ thể của nó.

Nhưng đối với Lý Nguyên, chữ số "0~1" trên đầu con gà rừng quá nổi bật.

Hắn nhanh chóng lấy ra một viên đá tròn.

Gà rừng đi chốc lát, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm và vội quay đầu nhìn, nhưng chỉ thấy một tia sáng "xẹt" đến.

Pặc!

Viên đá đập vào ngay đầu con gà rừng, xương đầu lập tức nứt ra, nó chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất.

Lý Nguyên nhanh chóng đi lại và nắm lấy con gà rừng nhét vào bao bố đã chuẩn bị trước, sau đó nhanh chóng quay trở lại.

Sau khi cõng bao tải trở về phường Tiểu Mặc, Lý Nguyên nhanh chóng đi về nhà. Vì gà rừng chưa chảy máu nên không có mùi máu, nhưng vẫn không thể qua được những người tinh mắt.

Trên đường, có một số người đã nhìn thấy Lý Nguyên.

"Nguyên tử, săn được cái gì thế?"

"Nguyên tử, hôm nay may mắn thật nha. Không biết là nhặt từ cái bẫy của nhà nào đó?"

"Gì vậy? Gà rừng? Thỏ rừng?"

Lý Nguyên chỉ cười: "Một con gà rừng nhỏ, tình cờ gặp trên núi, may mắn, may mắn thôi."

Khi trở về nhà, Diêm Ngọc vẫn chưa trở về.

Lý Nguyên đợi một lúc, nghe thấy tiếng ồn từ hàng rào, hắn mới ngó ra ngoài nhìn và nhìn thấy một tiểu nương tử đang cõng giỏ trúc lớn và đẩy cửa đi vào. Cô mặc áo rách rách bẩn bẩn, ngực phẳng bụng mỡ, trên mặt còn dính tro bụi.

Dáng vẻ này khiến Lý Nguyên thấy thật buồn cười.

Tuy nhiên, trong thế đạo này, chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp chút xíu thì cũng có thể gặp rắc rối.

Dù hiện tại không gặp phải, nhưng nếu bị người khác chú ý và quan tâm thì sau này sửa đổi cũng không tránh nổi tai họa.

Trong thời loạn, người bao lớn ăn bao thịt.

Dù vậy, vẫn có người để ý đến.

Phương pháp an toàn nhất là có mười phần thịt thì chỉ ăn ba phần.

Diêm nương tử mở cửa, vừa thấy Lý Nguyên cô liền nhỏ nhẹ nhàng than thở: "Ai, Nguyên ca nhi, giá lương thực lại tăng nữa rồi. Đã trả giá lắm rồi, nhưng 2 đồng tiền lớn chỉ cho ba cân gạo và hai cân đậu."

Cô nói, hai mắt quét qua bàn tay trống rỗng của Lý Nguyên, ánh mắt toát ra một chút oán trách nhỏ nhẹ.

"Hôm nay lại không săn được gì à?"

Nam nhân vô dụng, dù Diêm Ngọc thấu hiểu được nhưng cô vẫn cảm thấy chút tức giận trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK