Mục lục
Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương thẩm đi rồi, Diêm nương tử đóng chặt cửa, đem dao phay và gậy giặt ý phục đặt ở bên giường, lại lấy từ dưới giường ra một bao thạch hôi phấn, thạch hôi phấn này là nàng vụng trộm mua được ở trong phường sau khi trải qua chuyện Trương Thập Tứ dạ tập.

Sau đó, Diêm nương tử sột soạt cởi quần áo, lại cởi bỏ phong ấn ngực, bò lên giường.

Đại phu đã chẩn rồi, Nguyên ca nhi chỉ là thiếu hụt khí huyết, vậy ngủ cùng nhau chắc là được.

Trong bóng tối, mắt thấy nam nhân nhà mình ngủ sâu, Diêm nương tử giơ tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vòng qua eo hắn, ôm hắn từ phía sau, sau đó kề sát vào nhau tựa như hai con tôm.

Lý Nguyên ngủ không thoải mái, dược tính của thuốc khuếch tán trong thân thể hắn, xua đuổi âm hàn trong cơ thể.

Nửa đêm, toàn thân hắn lạnh cóng.

Cho dù quấn trong chăn bông, vẫn lạnh.

Luồng khí tức âm lãnh đến từ thâm sơn cổ trang đang lan khắp người.

Diêm nương tử bị lạnh nên tỉnh lại, thấy tình trạng nam nhân, không khỏi hoa dung thất sắc.

Cô cắn răng, biến mình thành một lò sưởi lớn, dán vào vòng tay và sưởi ấm cho hắn.

Lý Nguyên đang mơ thấy hắn đang ở trong địa ngục băng giá, bỗng nhiên… trong địa ngục này có thêm một mặt trời.

Hắn ôm chặt lấy mặt trời và siết chặt nó để hấp thụ nhiệt độ từ nguồn nhiệt duy nhất này.

……

Ngày hôm sau, tỉnh dậy.

Lý Nguyên chảy ra một người mồ hôi, có cảm giác sống lại.

Diêm nương tử bận trước bận sau, nấu cháo thịt cho hắn.

Khói bếp lượn lờ, tiếng bước chân tới tới lui lui, bóng dáng thôn cô xinh đẹp - Diêm nương tử lướt qua bay lại, trong căn nhà đất này tràn ngập khí tức nhân gian……

Loại khí tức này, mới đem Lý Nguyên kéo về hiện thực.

Nhưng mà, đáy lòng hắn lại nặng trịch.

Sơn trang trong thâm sơn như thi thể, còn có tiếng mở cửa quỷ dị, đều cho hắn cảm giác khủng bố mãnh liệt và hít thở không thông.

Thế giới này… vô cùng vô cùng đáng sợ, căn bản không giống với suy nghĩ ban đầu của hắn.

Nếu không phải là hắn thông qua bàng môn tà đạo “Thêm điểm thu được ký ức”, mạnh mẽ cho rót ý thức mới vào trong đầu, hắn sợ là sớm chết ở trên đường.

“Diêm tỷ……”

“Nguyên ca nhi, chàng khá hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn rồi.”

Lý Nguyên dừng một chút, trầm giọng nói: “Trong núi lớn, không thể đi.”

Diêm nương tử im lặng, nói: “Vậy thì không đi, chàng hãy dưỡng bệnh thật tốt đi.”

Lý Nguyên đáp lời, liếc về phía số liệu bên cạnh mình.

Trong trường hợp không có cung, chỉ số của mình từ “9~10” biến thành “4 (9)~5 (10)”.

Xem ra bị thương, thực lực quả nhiên sẽ giảm xuống.

Hắn lại nhìn xa xăm, trên đường chạy trốn, cung tên và đao bổ củi đều bị mất.

Dù sao đi nữa, phải bồi bổ lại thân thể trước đã.

Lần này ít nhất không phải không thu hoạch được gì, mà là nhìn thấy một góc kinh hoàng của thế giới này.

Lý Nguyên nắm chặt tay…

Vì những thứ khủng khiếp này được giấu trong rừng sâu núi thẳm, chỉ còn một cách duy nhất: kiếm tiền, sau đó chuyển đến khu dân cư an toàn hơn và trị an tốt hơn.

……

Vào ban đêm.

Trăng mờ gió nhẹ.

Lý Nguyên nằm trên giường một ngày, chỉ số lại từ “4(9)~5(10)” biến thành “5(9)~6(10)”.

Hiển nhiên, thân thể của hắn cũng không có gì đáng ngại, có thể nói là khôi phục nhanh chóng.

Nửa đêm, hắn và Diêm nương tử nghỉ ngơi sau mây mưa thường ngày.

Nhưng vừa ngủ thiếp đi, Lý Nguyên đột nhiên mở mắt ra.

Hắn là võ giả nhập phẩm, dù là bị thương thì vẫn còn thực lực ở đó, cho nên ngũ giác mạnh hơn thường nhân.

Lúc này, hắn nghe rất rõ ràng, ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân rất nhỏ.

Bước chân dừng lại trước cửa sổ một lát.

Thậm chí qua giấy dầu ở cửa sổ, Lý Nguyên nhìn thấy cái bóng của mặt người ghé vào trước cửa sổ.

Khuôn mặt người nọ giống như đang nhìn vào trong qua khe cửa.

Nhìn một lát, mặt người lui về phía sau, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên giấy dầu.

Với một tiếng “ba” nhẹ nhàng, giấy dầu trên cửa sổ bị thủng một lỗ.

Ngay sau đó, một ống rỗng mỏng mỏng chui vào.

Trong ống nhỏ, một làn sương mù làm cho người hoa mắt được thổi ra.

Lý Nguyên thần sắc lạnh lùng, ngừng thở, đồng thời kéo chăn bông, nhẹ nhàng đắp qua Diêm Ngọc.

Diêm Ngọc lập tức tỉnh lại, lại bị nam nhân che miệng lại.

Một lát sau, trước cửa lớn truyền đến tiếng “tạch” nhẹ nhàng, then cửa gỗ bị đẩy ra, một bóng đen lẻn vào.

Nhờ ánh trăng ảm đạm, Lý Nguyên nhìn thấy trong tay bóng đen kia cầm một con dao phay lóe hàn mang, đỉnh đầu hiện lên “1~2”.

Bóng đen vừa vào phòng liền đi thẳng đến cái rương đóng kín trong góc nhà Lý Nguyên.

Gã mở rương, thò tay vào trong, đang muốn sờ soạng, lại đột nhiên cảm thấy không thích hợp.

Nhưng còn chưa kịp quay đầu thì gã đã cảm thấy đầu mình bị thứ gì đó giữ chặt.

Trong bóng tối, Lý Nguyên chụp năm ngón tay lên đầu của bóng đen, quăng mạnh xuống.

Ầm!

Bóng đen ngã cả người xuống, đầu nện trên mặt đất một tiếng “bịch”, gã sợ hãi gan mật đều nứt.

Bóng đen sinh ác ý, tay cầm dao phay chém loạn về phía sau.

Nhưng chưa ra tay……

Két!

Một lực lớn truyền tới khuỷu tay gã.

Một tiếng “rắc” thanh lảnh truyền ra từ cánh tay, không gãy, nhưng trật khớp.

Và con dao cũng bay ra ngoài.

Bóng đen hét lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK