Lý Nguyên buông tay ra, để tạp dịch chạy đi. Hắn đứng tại chỗ, hơi mờ mịt, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại. Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy trên da thịt dâng lên từng luồng hàn ý, giống như bị dao sắc bén cạo qua, mà tim của hắn… cũng rơi xuống đáy cốc. Lúc trước hắn còn nói chuyện với Thái Trạch là cùng nhau uống rượu, cùng nhau tâm sự phong hoa tuyết nguyệt, rượu mạnh hào hùng, nhưng rượu còn chưa kịp uống, người đã không còn. Án này… căn bản không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.