Buổi tối.
Diêm nương tử nằm trong ngực nam nhân nhà mình, nói lải nhải lẩm bẩm về những chuyện vặt vãnh trong ngày.
Lý Nguyên cũng nghe say nghe sưa.
Trong những ngày tháng không có điện thoại, máy tính, internet, thậm chí còn không có điện, có lẽ đây là những chuyện "duy nhị" có thể làm khi trời tối.
Nếu là chuyển vào sống ở Ngân Khê trên huyện, và trong tay có dư tiền thì buổi tối còn có thể đi uống một hai chén, nhưng hiện tại rõ ràng là không thể.
"Phượng Nhi thật ngốc, Hùng ca rõ ràng là coi muội ấy như đồ chơi nhưng mà nàng vẫn đem thân thể cho y. Hôm nay muội ấy còn ngồi đó mơ mộng, nói là muốn đợi y, muốn làm tiểu thiếp của y. Thật là làm ta tức chết."
"Hùng ca… y không phải tốt lắm sao? Vài ngày trước nàng còn khen y kìa?"
"Hùng ca là kẻ không an phận, không phải là nam nhân dễ sinh hoạt cùng."
"Vậy còn ta sao?"
"Chàng à," Diêm nương tử thì thầm, muốn nói mấy câu như "nếu có thể săn được thêm vài con mồi thì tốt", nhưng nhớ lại lúc trước nam nhân bị cô kích thích nên đi luyện võ - luyện tới nhập ma chướng, nên cô lập tức sửa lời: “Chàng ấy à… là đúng kiểu người ta cực kỳ yêu thích."
Đêm dài dằng dặc.
Hồi lâu sau.
Diêm nương tử mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Lý Nguyên thoải mái mà nằm trên giường.
Nói một cách công bằng, nếu không phải chất lượng sinh hoạt quá tệ, thậm chí cơm ăn cũng phải ăn bữa hôm lo bữa mai, hắn thật sự rất thích đoạn thời gian ở nơi này.
Trước khi xuyên không, hắn chỉ là một thằng mổ lợn, kiếm đâu ra một cô nương dịu dàng thương người như Diêm nương tử.
Lúc này, giữa màn đêm, tiếng gió đông lạnh lẽo thổi ngoài cửa sổ đôi khi vang lên tiếng "dát dát" vang dội cực kỳ chói tai.
Nhưng ngược lại, nó lại tôn lên một cảm giác yên bình.
Lý Nguyên nhớ lại lời của Diêm Ngọc, trong lòng lại có cảm giác may mắn.
Thật may là có Trương Ma Tử, nếu không có khi hắn đã bị sự chân thành của Hùng ca lừa vào đội nhóm đó.
Hùng ca này nào có tố chất xông pha đâu, bây giờ y còn chưa có ưu thế gì để ngồi vững đã bắt đầu rêu rao rồi.
Chỉ mới vài ngày, thế mà y đã ra ngoài chơi gái hoang.
Lý Nguyên lắc đầu, ôm chặt kiều nương của mình, chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Những ngày sau đó, cuộc sống trôi qua êm ả.
Lý Nguyên tránh xa Hùng ca và Tiền Nhị, thỉnh thoảng lên núi, thay phiên đổi giữa "trứng chim", “hộp thịt", “gà rừng thỏ rừng".
Ở trong mắt những người khác, phải cách vài ba hôm hắn mới săn được một con gà rừng hoặc thỏ rừng.
Loại động vật nhỏ như vậy, thịt cũng không có bao nhiêu cho nên tạm thời không ai quan tâm.
Tới một ngày, tin tức "Phan hòa thượng bị chém đầu" từ huyện thành lan truyền tới phường nhỏ.
Người hành hiệp trượng nghĩa này cuối cùng cũng không tránh được cái chết, trong quá trình cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn nào xảy ra.
Ở thôn, sau khi Thái Hoa tẩu biết tin, nàng chỉ quỳ gối hướng về phía huyện thành phương xa rồi bái một cái, sau đó cũng không còn gì đáng để nói nữa.
Trong nháy mắt, kể từ khi Lý Nguyên nhận được 《 Hồi Liễu Công 》 đã qua hơn nửa tháng.
Một ngày nọ trời vừa sáng, Lý Nguyên mở mắt và nhìn vào thông tin cá nhân của mình.
【Tên: Lý Nguyên】
【Thêm điểm: 104 điểm】
【Cảnh giới: Bất nhập phẩm】
【Công pháp: Hồi Liễu Công (1/100)】
【Kỹ năng: Xạ Tiễn cấp chuyên gia (0/80); Truy Tung cao cấp (0/40)】
【Thần thông: Trường Sinh Bất Lão 】
【Thanh trang bị: Chưa mở khóa】
Hắn rút cánh tay ra khỏi gối của Diêm nương tử, mặc quần áo và đi ra ngoài sân.
Thiên đạo thù cần, một phần cày cấy một phần thu hoạch.
Hôm nay cuối cùng cũng tới thời gian thu hoạch.
Lý Nguyên nhắm vào dấu "+" đằng sau 【Hồi Liễu Công (1/100)】, bắt đầu cộng điểm.
Đi theo cộng điểm là những ký ức tựa như đang từ từ hồi tượng lại.
Đó là những ngày vất vả cần cù khổ luyện, thiếu niên đó ban ngày thì ra ngoài làm việc kiếm ngân lượng để mua sắm dược thiện loại thịt về bồi dưỡng cơ thể, buổi tối thì tắm mồ hôi dưới ánh trăng. Ánh mắt của hắn kiên định vô cùng, dù thất bại bao nhiêu lần cũng không từ bỏ.
Mà cuối cùng, hắn đã thành công.
Một luồng cảm giác trở nên mạnh mẽ sản sinh ra trong thân thể.
Đây là một cảm giác trước nay chưa từng có.
Lý Nguyên rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể có thêm một luồng nhiệt lưu động, nó tựa như một con chuột nhỏ đang chạy nhảy. Thứ này dường như không phải là khí lưu, mà là một loại máu mạnh mẽ.
Dòng máu này chảy xuôi khiến da thịt gân cốt của hắn đều như đang ngâm trong suối nước nóng, ấm áp và thoải mái đến tột cùng.
Đáng tiếc là máu này quá ít, bằng không thì sẽ thư sướng không có hồi kết.
Đột nhiên, Lý Nguyên nhớ lại câu nói lúc trước của Diêm nương tử “máu heo dưỡng heo, máu rồng dưỡng rồng", có lẽ đây chính là một loại máu đặc thù nào đó? Và cái gọi là nhập phẩm và sức mạnh đều bắt nguồn từ loại máu đặc thù này.
Ngay sau đó, Lý Nguyên thấy cơ bắp của mình đang căng ra, rắn chắc như đá.