Mục lục
Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nguyên tử, ta không so đâu…"

"Ngươi nói không so là không so à?" Lý Nguyên nhíu mày.

Thiếu niên nhìn vào người thợ săn trước mặt, tràn đầy ác ý và hung hãn không tưởng, nếu nói người này là một con gấu đen mặc da người thì y cũng tin. Y lại nhìn sang thiếu niên còn đang rên rỉ bên cạnh, y bất ngờ nói: "Ta… ta sai rồi, ta không so nữa."

"Ngươi không sai." Lý Nguyên không bỏ qua.

Làm người nếu không dữ dằn một chút, cho dù có sức mạnh thì cũng vô dụng.

Hôm nay, hắn muốn cho những người trong phường một bài học, để những người này hiểu rằng Lý Nguyên hắn có đặc quyền hưởng dụng con mồi lớn hơn, có đặc quyền ăn nhiều thịt hơn.

"Nguyên tử… không, Nguyên ca, là ta sai rồi." Thiếu niên vào lúc này bắp chân đã mềm nhũn, nếu ở thời đại này mà hai tay bị gãy thì y thật không biết y sẽ trải qua những ngày tháng như thế nào đâu.

Lý Nguyên bình tĩnh nói: "Nói xem mình đã sai ở đâu?"

Thiếu niên do dự, không dám nói.

Lý Nguyên bóp năm ngón tay.

"Ai, ai, a… Nguyên ca nhi, đừng siết, ta… ta là sợ Nguyên ca ngươi giận." Thiếu niên vội vàng cười làm lành, không còn vẻ ngoan cố của lúc trước nữa.

Lý Nguyên nói: "Nói đi."

Thiếu niên cẩn thận nói: "Chúng ta chỉ muốn bắt nạt ngươi không có sức mạnh để kiếm miếng canh, chứ chúng ta không hề có ý đồ gì khác. Nếu chúng ta biết Nguyên ca ngươi mạnh như vậy, chúng ta nào dám có ý đồ này.

Nguyên ca, ca luyện như thế nào vậy?

Nếu được, ta muốn theo ca lăn lộn…

Ta gọi là tiểu Hổ."

Lý Nguyên buông tay ra.

Tiểu Hổ hung tợn nhìn chung quanh: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Đây là Nguyên ca!"

Đám người xung quanh vội vàng tản ra, những người bày ra tư thế trưởng bối lúc trước thì càng chạy trối chết.

Lấn yếu sợ mạnh, người đông thế mạnh, chỉ là đám ô hợp thôi.

Tiểu Hổ nói: "Nguyên ca, từ nhỏ tới giờ ta luôn ngưỡng mộ anh hùng hào kiệt. Nguyên ca ngươi trông thật là giống hào kiệt."

Lý Nguyên hỏi: “Ngươi là đi lăn lộn theo Tiền gia sao?"

Tiểu Hổ nói: “Đám Tiền gia kia là bọn bẩn thỉu, không hợp với chúng ta. Ban đầu chúng ta muốn đi theo Hùng ca, nhưng Hùng ca coi thường chúng ta là lưu manh. Thời đại này, nếu có một nửa bản lãnh của Nguyên ca vậy thì chúng ta nào cần sống như vậy."

Lý Nguyên nói: "Các ngươi?"

Tiểu Hổ nói: "Là vài người cùng tuổi với ta, thường chơi chung thôi."

Lý Nguyên bỗng nói: "Có đường nào vào chợ đen không?"

Ánh mắt tiểu Hổ lập tức sáng lên: "Có, đường huynh của ta có bày sạp hàng trong chợ đen. Nhưng y là võ giả nhập phẩm cho nên không dẫn ta theo …"

Lý Nguyên nói: "Vậy ngươi có đồ gì, y có thể bán không?"

Tiểu Hổ hơi do dự, nói: "Chủ yếu… chủ yếu là y không bán những thứ này. Trong chợ đen, một cái gian hàng cũng là một cái hố."

Lý Nguyên nhắm mắt suy tư một chút, rồi nói: "Lát nữa cho ngươi 3 cân thịt hươu. Nhưng theo ta thì không cần."

Nói xong, hắn cõng bao, đi về nhà.

Mới đi được nửa đường, hắn đã thấy ở nơi xa Diêm nương tử đang cầm gậy giặt đồ, trên khuôn mặt mang vẻ hoảng loạn nhưng lại đang hùng hùng hổ hổ chạy tới, rõ ràng là biết hắn bị chặn đường.

Lý Nguyên mỉm cười, đi lại nghênh đón.

Trong mắt người ngoài, Lý Nguyên đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, giống như một con thỏ yếu đuối dễ bị bắt nạt biến thành một con gấu hung dữ.

Nhưng thực tế là hắn chỉ thể hiện sức mạnh ở khoảng "3~4", cũng chính là tương đương với sức mạnh của "Hùng ca cầm cung".

Nhưng mà… thực lực cá nhân bằng "3~4" đã đủ cường đại đối với cư dân trong phường, và cũng đủ để Lý Nguyên giữ được con mồi của mình.

Nhưng hắn không chỉ muốn như thế, hắn còn muốn kiếm tiền.

Cách để kiếm tiền là bán thịt, bán da.

Nếu hắn bán những thứ này cho thương nhân lương thực lòng dạ đen tối kia, chỉ sợ sẽ không biết bị gạt bao nhiều tiền.

Cho nên khi nãy hắn thấy tên lưu manh gọi là tiểu Hổ kia, hắn đã nhân tiện hỏi về "chợ đen", nhưng tiểu Hổ lại không có cách để dính líu quan hệ với chợ đen.

Tuy nhiên… hắn cũng thu được hai thông tin: chợ đen có các quầy hàng, nhưng lại một củ cải là một cái hố; võ giả nhập phẩm thì có thể bày hàng ở chợ đen.

Đừng đánh một người hay cười, có đòn roi thì có dỗ ngọt.

Hắn trừng phạt người khác, sau đó hắn lại tặng tiểu Hổ 3 cân thịt, hình tượng của hắn coi như đã gầy dựng xong.

Hơn nữa, về sau rất có thể tiểu Hổ sẽ giúp hắn theo dõi tin tức chợ đen.

Trong khi đang nghĩ ngợi, Diêm nương tử đã cầm chày giặt đồ chạy tới trước mặt hắn, với dáng vẻ “liều mạng cướp pháp trường”.

Nhưng khi nhìn thấy nam nhân mình vẫn trong trạng thái hoàn hảo, cô thở phào nhẹ nhõm và nói: "Nguyên ca nhi, thịt mất rồi cũng không sao, quan trọng là chàng không có việc gì."

"Thịt mất thì có sao." Lý Nguyên trầm giọng đáp lời.

Diêm nương tử không nhịn được mà nhăn mặt, gắt giọng: “Chàng còn muốn quay lại đánh người ta? Ta nghe nói hết rồi, chàng bị chặn đường, aiz… cũng không làm được gì đâu. Về nhà trước rồi tính."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK