Mục lục
Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đi, về nhà." Lý Nguyên thản nhiên nói, sau đó vừa cười vừa nói thêm một câu: "Thịt một cân cũng không thiếu, bao nàng ăn no."

Nói xong, hắn lắc nhẹ bao tải sau lưng rồi hỏi: “Diêm tỷ, nàng thấy cái bao này có dáng vẻ nào là thiếu thịt không?"

Diêm nương tử sững người.

Lý Nguyên cũng không giải thích thêm, chỉ nói: "Về nhà đã rồi lại nói."

Diêm nương tử cảm thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn cầm chày giặt y phục và vẫn là dáng vẻ “vệ sĩ” đi bên cạnh.

Về đến nhà.

Lý Nguyên lấy con hươu trong bao tải ra, sau đó lại đem một chiếc ghế gỗ nhỏ ra ngồi giữa sân, rồi giơ tay ra nói: “Diêm tỷ, đưa ta cái đao, ta muốn mổ bụng lột da."

Diêm nương tử nhìn con hươu to như vậy, trong lòng vừa nghi ngờ vừa vui mừng, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, cô vội nói: “Chàng không đem vào nhà giết sao?"

Lý Nguyên nói: "Nặng mùi, tối sao ngủ ngon được?"

Diêm nương tử nhìn dáng vẻ của hắn, đáy lòng cô cực kỳ tò mò, giậm chân sấn lại hỏi: "Nguyên ca nhi, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao những người kia không cướp thịt?"

Lý Nguyên nói: "Bởi vì nam nhân của nàng trở nên mạnh mẽ, bọn họ sợ."

"Nguyên ca nhi, chàng nói đang nói thật hay giả vậy?" Diêm nương tử không tin.

Lý Nguyên nói: "Ngày mai nàng sẽ tin."

Buổi tối.

Lý Nguyên không quan tâm đến bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Hôm nay, hắn và Diêm Ngọc ăn thịt thật sướng.

Mặc dù thiếu một chút gia vị và rượu, nhưng ninh ra mỡ hươu và rắc muối lên cũng thành món ngon tuyệt hảo.

Thịt hơi tanh, nhưng đối với những người không có thịt ăn thì lại hoàn toàn có thể chấp nhận và thậm chí là bỏ qua.

Sau một đêm mây mưa, Diêm Ngọc bị giày vò mềm như bùn nhão, cô dựa sát người Lý Nguyên.

Cô vuốt ve đôi tay thon dài trên người Lý Nguyên, trên sờ soạng dưới xoa bóp, rồi dùng giọng điệu mềm mại yếu đuối nói: “Đúng là khỏe hơn thật nhiều, bây giờ ta đã tin chàng thực sự trở nên mạnh mẽ."

Đột nhiên, cô nghĩ tới gì đó, nói: “Chàng đã thực sự luyện thành môn công pháp đó rồi?"

Lý Nguyên nói: "Ta đã nói với nàng từ sớm rồi, nàng cứ không tin.

Nhưng chuyện này vẫn phải giữ bí mật, đừng để người khác biết.”

Người Diêm nương tử cứng đờ, mặc dù vẫn rất khó tin, nhưng vẫn nói câu kia: "Nương tử của chàng không ngốc đâu."

Lý Nguyên nói: "Từ nay về sau, nương tử nhà người ta có thịt ăn, ta muốn nàng cũng có."

Thân thể mềm mại Diêm nương tử rung động, trong lòng sinh ra một cảm xúc ngọt ngào. Đây không phải là lời cô từng nói với hắn sao?

Giờ đây, Lý Nguyên lại nói với cô.

"Nguyên ca nhi..."

Diêm nương tử mềm mại ôn nhu, nhích lại ôm sát hắn và nói: "Ta rất thích chàng."

Một đêm đã qua.

Lý Nguyên kinh ngạc phát hiện số điểm cộng thêm đã tăng từ "6" thành "7".

Có nghĩa là "số điểm cộng thêm là dựa vào hạnh phúc" sao?

"Diêm tỷ."

Hắn nhìn kiều nương trong ngực, nhẹ nhàng trao một nụ hôn.

Dường như Diêm Ngọc cảm nhận được nụ hôn của hắn, quay sang và ôm chầm lấy hắn một đứa trẻ, nói nhỏ: "Ngủ thêm chút nữa đi."

"Được, vậy ngủ thêm chút nữa."

Buổi sáng.

Diêm Ngọc và Lý Nguyên rời giường, ngồi đối diện nhau, đang lúc húp cháo thịt hươu thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.

Cô nhòm đầu nhìn qua cửa sổ thì thấy một đám người đang chạy đến đây.

Người dẫn đầu nhóm bên trái là Tiền Nhị.

Nhóm bên phải, lại là Hùng ca.

Ngoài ra còn có một tên tiểu lưu manh đi sau cùng.

Cảnh tượng như trùng trùng điệp điệp, Diêm nương tử biến sắc, ngay lập tức muốn chạy ra đóng cửa.

Nhưng khi cô vừa ngồi dậy, Lý Nguyên đã đặt bàn tay lớn lên vai cô: "Diêm tỷ, đừng lo lắng, nàng cứ ngồi ở trong nhà đi, để ta ra ngoài xem."

Nói xong, hắn bước đến tường nhà, cầm đại cung, lấy ống tên, thuận tay đổ hết đá trong ống xuống dưới giường rồi mới ra khỏi nhà.

Vừa thấy Lý Nguyên đi tới cửa rào bằng tre, hai nhóm người đó cùng với mấy tên lưu manh cũng đều tiến về phía cửa.

Ngay lúc Lý Nguyên bước ra khỏi cửa, nhóm người cũng lập tức dừng lại.

Lý Nguyên nhìn thấy tiểu Hổ trong nhóm lưu manh, nói với y: "Ta bảo ngươi đến lấy thịt, ngươi mang cả đám người tới đây, là có chuyện gì?"

Tiểu Hổ vẻ mặt đưa đám, nói: "Nguyên ca nhi, bọn họ tìm ta hỏi chuyện của ca, ta…"

Tiếng nói của tiểu Hổ nhỏ dần, Tiền Nhị ở bên cạnh đã cười: "Lý Nguyên! Là Tiền lão nhị ta nhìn lầm rồi, không ngờ ngươi lại là một hảo hán!

Hôm nay tới đây, ta cũng không vòng vo gì.

Lão đại nhà ta là một quản sự trong thương hội Phúc Lâm, lão tứ và lão ngũ cũng đều đi theo y, lão tam muốn đi săn nên không theo, còn ta thì ưa thích nhàn hạ nên cũng không muốn đi.

Hôm nay nếu ngươi theo ta, sau này ta sẽ đem ngươi tiến cử hiền tài cho lão đại nhà ta.

Nhớ nghĩ cho kỹ, gia nhập thương hội, không phải ở cái phường Tiểu Mặc này có thể so sánh được."

Khi Tiền Nhị vừa nói xong, trong đầu Lý Nguyên đã hiểu sơ bộ được tình huống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK