Nha dịch nắm chặt chuôi đao, mắt trừng trừng hung ác, Diêm Ngọc đột nhiên dừng bước.
Nha dịch này thương lượng một chút với nha dịch bên cạnh, rồi cười lạnh nói: "Hẳn là trốn tránh việc trưng binh, nên hắn mới lên núi đúng không?"
Diêm Ngọc dường như bị dọa, miệng nói không ngừng: "Không, chắc chắn không, ngày hôm trước các ngài còn chưa đến… nam nhân của ta sao biết được chuyện này."
Nha dịch này lại đe dọa: “Trốn tránh trưng binh là tội chém đầu, ngươi biết mà không báo thì cũng sẽ chịu tội cùng, nghĩ cho kỹ rồi lại nói.”
Diêm Ngọc liên tục lắc đầu, hốt hoảng mà nói đi nói lại: “Nam nhân của ta không thể nào biết hôm nay trưng binh đi.”
Nha dịch này nhìn về phía nha dịch bên cạnh.
Nha dịch kia hiểu ý, đi một vòng xung quanh hỏi những trai tráng bị bắt, sau đó quay lại nói: "Có lẽ là thật.
Lý Nguyên này ban đầu là một thợ săn khá mạnh trong phường, có thể là tự tin vào bản lĩnh của mình nên thường một mình độc lai độc vãng trong núi, mấy hôm trước còn bị gấu đen đuổi đánh, trên đùi còn rách một miếng da lớn.
Ngày kia tuyết lớn, hắn lên núi rồi tới giờ vẫn chưa trở về, người trong phường nói có thể là hắn đã chết trên núi."
Nha dịch này gật đầu, đẩy Diêm Ngọc ra và đi vào nhà lục soát nhưng không thấy ai, sau đó chạy đến nhà kế tiếp.
Diêm Ngọc khóc, mệt mỏi ngã xuống đất, sau một lúc mới dựa vào hàng rào để đứng dậy, buồn bã đi vào trong nhà.
Ngay khi vào nhà, cô vội vàng khóa cửa lại, nhẹ nhàng vuốt ve ngực bị buộc chặt bằng vải.
Nghĩ ngợi…
Bên ngoài cửa sổ, núi rừng phủ tuyết.
Trời đông lạnh đến như vậy, chim tước không thấy bóng dáng.
Biết chăng chàng có mạnh khỏe?
Phù!
Núi như thịt đông lạnh, gió cuốn như đao cắt.
Từng con dao thổi qua làn da của núi này, cắt ra từng lớp tuyết và bụi sương.
Sau ngọn núi thứ hai, Lý Nguyên mặc áo choàng được làm từ da hươu, tay trái giơ lên chắn tuyết sa đang lao vào mặt, tay phải cầm chặt cây đao bổ củi băng lạnh, hai chân đi trên nền tuyết mênh mông.
Hiện tại, sức mạnh của hắn đã đạt đến "9~10", cho dù không biết đao pháp, hắn cũng có thể dựa vào sức mạnh của mình để chém gấu heo hổ trong núi này.
Hắn có huyết khí hùng hậu, là một võ giả nhập phẩm, cộng thêm áo choàng da hươu ấm áp này, hắn có thể sống sót trong hoàn cảnh cùng đường như vậy.
Mấy ngày qua, Diêm nương tử luôn lén lút hỏi thăm về Hồng Liên tặc. Khi biết Hồng Liên tặc có thể hướng về huyện Sơn Bảo, Lý Nguyên lập tức quyết định trốn vào núi trước.
Nếu không trúng thì trốn vài ngày rồi quay trở lại.
Nếu trúng, thì hắn có thể tránh trưng binh.
Kết quả, hắn đã trúng.
Sáng sớm hôm nay, hắn nghe được tiếng ồn từ phía phường Tiểu Mặc, Lý Nguyên biết mình đã đoán đúng, quan phủ thực sự bắt đầu bắt phu kháng tặc.
Nếu hắn ở nhà, chắc chắn cũng sẽ bị bắt, điều này là không thể tránh được.
Trái tim của hắn luôn đập “thình thịch” cuối cùng đã yên ổn lại, rồi hắn thở phào nhẹ nhõm.
Dù nói trốn vào núi để tránh trưng binh là tội chém đầu, nhưng so với việc trực tiếp bị bắt đi giết địch là tốt hơn nhiều.
May mắn, may mắn…
Lúc này, hắn quét qua thông tin cá nhân của mình.
【 Tên: Lý Nguyên 】
【 Thêm điểm: 145 điểm 】
【 Cảnh giới: Cửu phẩm (luyện nhục) 】
【 Công pháp: Hồi Liễu Công (100/100) 】
【 Kỹ năng: Xạ Tiễn cấp chuyên gia (0/80); Truy Tung cao cấp (0/40) 】
【 Thần thông: Trường Sinh Bất Lão 】
【 Thanh trang bị: Chưa mở khóa 】
Kể từ khi quan hệ với Diêm nương tử thân mật hơn, mỗi ngày hắn có thể nhận được 7 điểm.
Và bây giờ đã trôi qua hai mươi ngày kể từ lần cuối cùng hắn thêm điểm.
"Từ hôm nay trở đi, vừa đêm thì liền lén lút trở về, nhưng nếu bị phát hiện thì chỉ có hai con đường, hoặc là giết người diệt khẩu, hoặc là dẫn Diêm tỷ chạy trốn."
"Nếu vậy, ta phải cố gắng hết sức."
"Thêm điểm!!"
Lý Nguyên nhắm vào dấu "+" sau 【 Truy Tung cao cấp (0/40) 】 và liên tục nhấn 40 lần.
Xoát xoát xoát!!
Cùng lúc thêm điểm, trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện một số ký ức.
Đó là những ký ức về quá trình tu luyện chăm chỉ của hắn.
Để theo dõi một con dã thú, hắn nằm rạp trong cỏ cao, hoàn toàn không để ý muỗi đốt, cắn răng cố gắng chịu đựng cảm giác ngứa đau quanh thân; Vì theo dõi địch quân, hắn lặn lội ngàn dặm, không phân biệt ngày đêm, mà sau khi tới gần địch nhân vẫn phải cẩn thận từng li từng tí để không phạm phải một sai lầm nào. Hắn càng không ngừng rèn luyện chính mình, càng không ngừng tiến hành thực chiến, đồng thời cũng tự ngẫm lại chỗ yếu kém trong kỹ nghệ của mình.
Rốt cục, thiên đạo thù cần, một ngày đó hắn đốn ngộ!
Khả năng theo dõi của hắn lên một tầm cao mới và bước vào một giai đoạn mới.
Kinh nghiệm phong phú tràn vào đầu hắn, trong khi cơ bắp và dây thần kinh cũng bắt đầu được tinh chỉnh, độ nhạy cảm đối với xung quanh hắn tăng lên, và hắn cũng giỏi che giấu hơi thở của mình hơn.