Sáng hôm sau, sáng sớm.
Trong phường Tiểu Mặc, một đám người tụm năm tụm ba.
“Đây không phải Mã đại gia sao? Sao lại chạy đến nhà Nguyên ca nhi? Xem ra, còn bị thương?”
“Nguyên ca nhi này thoạt nhìn đã khôi phục không ít a…… Ai, có tiền đúng là tốt, tiền nào của nấy, đại phu trong huyện này thật đúng là thuốc đến bệnh trừ a.”
“Tiền nào?”
“Ngươi không nghe sao? Hôm qua Diêm nương tử một tay cầm 60 đồng tiền lớn để xem bệnh bốc thuốc, hiểu chưa?”
“Sáu mươi?!”
Người nói chuyện lóe lên u quang trong mắt, lại nhìn Mã đại gia kia, trong lòng lập tức có tính toán, nhưng ngay sau đó trong lòng lại có chút không vui, vì sao nhà này có tiền như vậy?
Trong sân, Lý Nguyên vỗ vỗ Mã đại gia.
Mã đại gia mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó liền kêu lên “Ôi chao”.
Lý Nguyên chỉ vào lão, nói với người xung quanh: “Lão ta, tối hôm qua lục lọi trong sân của ta, vừa thổi mê dược, vừa mở then cửa, vừa cầm dao phay vào nhà, may mắn bị ta phát hiện.
Hôm nay… Mọi người làm chứng, ta muốn dẫn lão đến huyện, trực tiếp giao quan.”
Lúc này Mã đại gia mới tỉnh táo lại, lão nhìn sơ tình hình chung quanh, lập tức khóc ròng nói: “Oan uổng, oan uổng a… ngày hôm qua ta đang đi dạo quanh nơi này, kết quả bỗng nhiên một bóng đen đánh ta ngất xỉu… Ôi, đau, cánh tay của ta, ôi, cánh tay của ta.”
Lý Nguyên cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra ống dẫn thổi mê dược cùng với dao phay, nói: “Đây có phải là của ngươi hay không?”
“Không phải!” Mã đại gia khôn khéo.
Suy nghĩ một chút, lão lại khóc nói: “Lý Nguyên, sao ngươi lại đánh ta? Ta tuổi già, tuổi này cũng có thể làm cha ngươi…… Ta đang đi đường đêm gần nhà ngươi, ngươi có cần phải như vậy không?”
Trong thôn, có người: “Mã đại gia, ngươi nhận không? Bị bắt rồi, còn gì để nói?”
Mã đại gia xấu xa nói: “Ta không làm.”
Trong phòng, Diêm nương tử nổi giận, hô: “Hôm qua ngươi thổi mê dược, chứng cứ còn ở nhà ta. Trên cửa sổ nhà ta còn có lỗ thủng, mọi người đến xem.”
Không ít người đi theo Diêm nương tử, người chung quanh vừa nhìn, trong lòng đều hiểu.
Nhưng Mã đại gia cứ như dao mổ thịt, ra sức nói: “Ta không làm, đây không phải là ta làm.”
Diêm nương tử chống nạnh, trừng mắt nhìn, hắng giọng nói: “Không phải ngươi? Lấy ngón tay ra so sánh!”
Mã đại gia không chịu.
Diêm nương tử lại nói: “Hơn nữa, nếu không phải ngươi? Chúng ta bắt ngươi làm gì? Con dao này có phải của nhà ngươi hay không, hàng xóm của ngươi chắc là biết chứ?”
Nói xong, Diêm nương tử nhìn trong đám người, không thấy hàng xóm của Mã đại gia, vì thế gọi Vương thẩm, bảo Vương thẩm dẫn hai người cầm dao đi tìm hàng xóm của lão, để hàng xóm của Mã đại gia phân biệt.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, hàng xóm kia mơ hồ nhận ra, sau đó lại chạy theo Vương thẩm tới làm chứng.
Diêm nương tử nhìn lướt qua, hiển nhiên quan hệ hàng xóm của Mã đại gia cũng không tốt.
Mã đại gia lập tức như bóng xì hơi.
Lý Nguyên không nói nhảm, trực tiếp nhấc lão lên, nói: “Đi, theo ta đi gặp quan.”
“Không đi.” Mã đại gia tiếp tục chơi xấu.
Lý Nguyên thò tay ra, bóp cổ Mã đại gia và nhấc lão lên như diều hâu bắt gà con, lạnh lùng nói: “Nghĩ kỹ rồi?”
Mã đại gia kêu lên “hu hu”, hai chân lăng không đá đá, cuối cùng gật đầu, dùng giọng khàn khàn nói : “Đi……”
Lý Nguyên ném lão xuống đất, sau đó lại ôm quyền với những người xung quanh, nói: “Mọi người cũng đều nhìn thấy, họ Mã này thương thiên hại lý, theo lý nên giao quan.
Các vị, nếu nguyện ý theo ta đi vào huyện làm chứng, Lý Nguyên ta sẵn sàng dâng lên mười văn tiền phí mỏi chân.”
Trong đám người lập tức có người hô lên.
“Ta sẽ đi.”
“Để ta giúp ngươi chứng minh.”
“Ta cũng đi……”
Chỉ chốc lát sau, Lý Nguyên đã tập hợp đủ người.
Diêm nương tử lấy từ trong ngăn kéo ra bút mực phủ bụi đã lâu, vội vàng viết đơn kiện giao cho Lý Nguyên.
Sau đó, Lý Nguyên áp giải Mã đại gia, dẫn hơn mười người trong thôn đi vào huyện.
Một đám người tựa như áp giải phạm nhân chạy thẳng từ phường Tiểu Mặc vào trong huyện.
Từ trong trí nhớ, Lý Nguyên biết trên đường này có một cửa hàng thợ rèn, ngoại trừ bán nông cụ, còn bán chút đao kiếm bình thường.
Năm ngoái khi hắn đến bán con mồi, hắn đã từng mơ hồ nhìn thấy trong cửa hàng thợ rèn treo cung nhưng hắn không vào.
Thứ nhất là kỹ thuật bắn tên của hắn còn gà mờ, cung lợi hại một chút ngay cả kéo cũng kéo không nổi;
Thứ hai là buồn trong túi không có tiền.
Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, Lý Nguyên cầm một trăm đồng tiền lớn, đây chính là mười lượng bạc ròng!
Bình thường, hắn chắc chắn sẽ trực tiếp đến thẳng quan phủ, chờ xử lý xong việc sẽ đến tiệm rèn.
Nhưng khi Lý Nguyên đi tới cửa tiệm rèn, hắn đột nhiên nói: "Làm phiền mọi người chờ ta một lát.”
Sau đó lại hỏi: "Ai giúp ta giữ dây thừng?"
Không ai trả lời.
Lý Nguyên chuẩn bị thêm tiền, đột nhiên có một giọng nói vang lên: "Nguyên ca, để đệ giữ cho.”
Lý Nguyên vừa nhìn, đó là một tiểu tử gầy gầy cao cao, tên là Điền Bảo, là con trai nhà Hữu Tài thúc trong thôn, lúc nào cũng trầm lặng, ít giao du với người khác, lần này sở dĩ không bị bắt phu, là bởi vì y còn có một người ca ca nữa.
Một nhà chỉ tuyển đi một người, ca ca của y đi rồi, hắn dĩ nhiên sẽ không phải đi nữa.
Còn về phần Tài thúc thì không được tính trong việc bốc thăm vì chân bị gãy, thúc ấy phải nằm trên giường cả ngày.
Có lẽ do bị kích thích bởi nhiều vấn đề mà thiếu niên trầm tĩnh này bắt đầu bước ra khỏi thế giới của mình.
“Được." Lý Nguyên đưa dây thừng cho Điền Bảo, sau đó đi vào cửa hàng thợ rèn.
Đối với hắn mà nói, việc đưa Mã đại gia tới quan chỉ là chuyện thứ yếu.
Chuyện trọng yếu của hắn là mua cung.