Mục lục
Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạng vạng tối, một con khoái mã vội vàng vào phường Tiểu Mặc, dừng ở trước cửa nhà Lý Nguyên.

Cưỡi ngựa là một nam tử mặc huyền y, vạt áo góc đỏ như máu, lộ ra một cỗ khí thế khác hẳn với thường nhân.

Lý Nguyên nghe thấy tiếng động, vội vàng đi ra ngoài.

Huyền y nam tử nhìn lướt qua Lý Nguyên, cười nói: “Ta tên là Vu Mậu, xem như là sư huynh của ngươi.”

Nói xong, y lại lấy một cái hộp từ phía sau xuống, nói: “Bên trong có xiêm y và bội đao của Huyết Đao Môn, sau này Lý sư đệ có thể mặc xiêm y này đi lại bên ngoài.

Có lẽ người phàm tục thấy xiêm y này sẽ biết tiến lùi, điều này có thể giúp Lý sư đệ giảm bớt không ít phiền toái.”

“Đa tạ Vu sư huynh.” Lý Nguyên liếc nhìn chữ số “24~25” bay bên người y, thi lễ một cái, sau đó lại bảo Diêm Ngọc về phòng lấy chút thịt muối ra.

“Chỗ nghèo không có gì, chỉ có một chút thịt hươu bào nhà mình ướp.”

Huyền y nam tử nhìn thoáng qua, không nhận lấy mà nói: “Ta là tới thông tri sư đệ, không cần khách khí.

Ta sẽ cho ngươi ba ngày để ổn định ở Ngân Khê, và ba ngày sau… ngươi phải đi chợ đen.

Chợ đen ngư long hỗn tạp, hiện giờ người tọa trấn là một vị Lý cung phụng trong môn.

Ngươi tới chợ đen, sau đó đi đến chỗ lão để báo cáo.

Đúng rồi, về phần phòng ở khu nhà lều, Lý sư đệ có thể dựa vào lệnh bài thân phận để lấy quyền cư trú của một căn nhà.

Đây cũng là sự chiếu cố của Huyết Đao Môn đối với đệ tử ngoại vi.

Quy tắc sau này, Lý cung phụng sẽ nói cho ngươi biết.”

Đối phương không nhận thịt hươu bào, Lý Nguyên cũng không xấu hổ, thu hồi thịt.

Thứ này người khác chướng mắt là rất bình thường, hắn đến từ phường Tiểu Mặc, người khác chướng mắt hắn cũng rất bình thường, không có gì phải oán giận.

Hắn nói tiếng cảm ơn, sau đó nhìn nam tử huyền y cưỡi tuyệt trần mà đi, rồi hắn xoay người trở về phòng, mở hộp ra, lấy ra huyền y viền đỏ, mặc vào thử một lần, kích thước vừa vặn.

Diêm nương tử kinh ngạc nhìn, sau đó dịu dàng nói: “Tướng công mặc bộ xiêm y này, làm cho người ta có cảm giác thật khác, trên người có một tầng uy thế.”

Lý Nguyên mỉm cười, lại lấy dao ra, sau đó nhìn về phía mình.

Chỉ số tổng hợp trực tiếp từ “9~10” đến “12~13”.

Hắn bỏ dao xuống, lại lấy cây thiết cung, chỉ số lại biến thành “39~40”.

Hắn thu hồi tầm mắt, lẩm bẩm nói: “Chợ đen à… đủ loại vật phẩm, thật sự khiến người ta chờ mong.”

……

Ba ngày sau.

Những bông tuyết rơi nhẹ nhàng xuống mặt đất, đá, bùn và trên mái nhà.

Thanh âm nhè nhẹ làm cho lòng người bình tĩnh lại.

Mà ngoài nhà lều, tiếng bước chân chạy vội phá vỡ đi sự yên tĩnh này, khiến cho Lý Nguyên biết… hắn đã ở trong một môi trường hoàn toàn mới và xa lạ.

Diêm nương tử đứng dưới mái hiên trước ngưỡng cửa, nhón chân buộc áo choàng mới mua cho nam nhân của mình, sau đó ôm eo hắn, hai má áp lên ngực hắn, hơi lo lắng nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên chàng đi chợ đen…”

Lý Nguyên cười nói: “Sau này sẽ có rất nhiều ngày như vậy.”

Diêm nương tử lại dong dài hỏi: “Trong chợ đen có rất nhiều cường nhân phải không? Chàng……”

Lý Nguyên nói: “Ta sẽ cẩn thận.”

Diêm nương tử đáp một tiếng, rồi cầm ô giấy dầu và hộp cơm đưa cho hắn.

Lý Nguyên nhận lấy, bung dù, đi vào trong tuyết.

Cửa phòng bên cạnh đã sớm mở, trên lò than nóng hôi hổi, ấm nước lớn vừa mới đun sôi, trong không khí lạnh cuối mùa đông này, chúng thổi ra từng luồng khí màu trắng, rất có hương vị cuộc sống.

Nữ nhân trung niên sau lò than có thân hình hơi mập, tướng mạo hòa ái, khi nghe được tiếng động thì ngẩng đầu, nhìn thiếu niên bước đi trong tuyết, cười hô to: “Lão gia.”

Phía sau nàng còn có một nam oa cùng một nữ oa, cả hai đều co rúm núp ở sau lưng nữ nhân, đồng thanh hô theo: “Lão gia.”

Ba người này đương nhiên là Vương thẩm cùng với hai đứa nhỏ sát vách nhà Lý Nguyên.

Lúc này, Vương thẩm theo Diêm nương tử đặt chân đến phường Ngân Khê, đáy lòng tất nhiên là ngàn lời cảm ơn cũng nói không hết.

Mà nàng cũng là một người hiểu quy củ, nếu đã đến đây, vậy nàng phải điều chỉnh tâm tính của mình, không còn gọi Lý Nguyên là “Nguyên ca nhi”, không còn gọi Diêm Ngọc là “Diêm nương tử”, mà là đổi giọng gọi “Lão gia” và “Phu nhân”.

Lý Nguyên đi tới cửa, nói: “Vương thẩm, coi như nơi này như là nhà mình, có chuyện gì thì cứ nói với Diêm tỷ, đừng câu nệ.”

Vương thẩm cười nói: “Aiz, biết ạ, lão gia đi thong thả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK