Với bảy tám ký ngô, ăn tiết kiệm cũng đủ cho hắn và Diêm Ngọc sống nửa tháng.
Tất nhiên còn thời gian, vậy thì bây giờ không cần thiết phải đi tới sau ngọn núi thứ hai.
Lý Nguyên nhìn qua bảng thông tin và các chỉ số của mình.
Dù thế nào, dường như có một chút hy vọng.
"Trong hai ngày tới, kiểm tra xem có thể nâng cao số điểm nhận được hàng ngày hay không."
Nghĩ đến đây, Lý Nguyên liếc qua dòng suối đã gần cạn khô, quyết định quay trở về.
Mà đúng lúc này, cách dòng suối không xa, một chữ số "3~5" bay tới, Lý Nguyên không quay đầu, chỉ xoay người liền chạy.
Mà chữ số “3~5” đó cũng nhanh chóng tăng tốc, đồng thời còn có một giọng nói của nam nhân vang lên.
"Nguyên tử, ngươi chạy gì thế?"
Lý Nguyên nghe tiếng bèn dừng bước.
Nghe thấy giọng nói này, hắn ngay lập tức biết người này là ai.
Tiền Tam, cũng là một thợ săn thú, nhưng khác với hắn, gã cao to lực lưỡng.
Ngoài ra, trong nhà Tiền Tam còn có năm huynh đệ, người đông sức lớn, hoàn toàn khác với loại cô gia quả nhân như hắn.
Quả nhiên, cách đó không xa, một nam nhân cường tráng nhanh chân bước tới.
Không giống với hắn, trên mặt nam nhân này hoàn toàn không có bất kỳ biểu hiện lo lắng nào, ánh mắt sáng lên, cho người ta cảm giác rất cường thế và hùng hổ dọa người.
Tay phải của gã cầm nỏ săn bằng gỗ thô ráp, tay trái dắt đầu một con chó vàng hung dữ, còn sau lưng thì dắt một cái khảm đao dùng cận thân.
Tiền Tam chạy tới gần không nói một lời, vỗ nhẹ vai Lý Nguyên rồi mới nói: "Nguyên tử, ngươi lại trở về tay không à? Không làm cho tiểu nương tử nhà ngươi chết đói đó chứ?"
Mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn không thân thiết, gã nói chuyện tùy ý như vậy, là loại mang hàm ý gây khó dễ người.
Tiền Tam khoác tay lên bả vai Lý Nguyên, còn nhéo nhẹ, khẽ cười nói: "Chà chà chà, gầy, thực sự gầy, gầy đến mức ca không thấy ngươi giống một người săn thú. Nhìn ca đi, nếu ngươi cường tráng bằng nửa ca, thì phía sau ngọn núi thứ hai kia đã có thể tùy ý dạo chơi."
Nói xong, Tiền Tam mặt lộ vẻ đắc ý, sau đó im lặng như thừa nước đục thả câu.
Dựa trên hiểu biết của Tiền Tam về Lý Nguyên, gã chắc chắn Lý Nguyên sẽ hỏi "Sau núi có gì à, mùa đông này cũng đi săn được sao". Rồi đợi sau khi gã khoác lác xong, có khi hắn sẽ nói "Ca, dẫn ta đi cùng thôi".
Nhưng, Lý Nguyên lại nói: "Tiền ca, trong nhà vẫn đang chờ ta về ăn cơm."
"Hả, ăn cơm?'' Tiền Tam nhíu mày, giọng nói to hơn: “Trong nhà ngươi có chút cơm nát kia thì có gì ngon? Theo ca đi, ca dẫn ngươi đi phía sau ngọn núi thứ hai, nào là ăn ngon nhậu nhẹt, còn có trả thù lại con lợn rừng đuổi ngươi lần trước, ha ha."
Nói xong, hắn buông ra cái dây thừng trong tay.
Chó vàng ngay lập tức chạy đi như trẻ đi chơi, có mấy phần uy mãnh.
Mà đến khi chạy xa một chút, trên đầu chó vàng hiện ra chữ số "1~2", trên đầu Tiền Tam thì hiện ra chữ số "2~3".
Lý Nguyên trợn mắt, đây là tạo thành tổ hợp?
"Nguyên tử, ngươi nhìn chó vàng nhà ta mạnh mẽ biết bao, có nó đuổi lợn, đến lúc đó ngươi với ta cùng nhau vây nó lại, không phải là dễ dàng bắt sao? A?" Tiền Tam đưa mặt lại gần Lý Nguyên, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Tiền ca, thật sự không được, vết thương lúc trước của ta vẫn chưa lành, lưng và chân vẫn còn đau lắm."
"Nguyên tử, không nể mặt đúng không?" Sắc mặt của Tiền Tam lạnh xuống.
"Thật sự là đau mà."
"Vậy thì lần sau ngươi lên núi, nếu không còn đau thì cùng Tiền ca đi ngọn núi thứ hai, được chứ?"
Tiền Tam nhìn chằm chằm vào hắn, rất là man rợ.
"Được, lần sau nhất định, lần sau nhất định." Lý Nguyên vội vàng trả lời.
Lúc này, Tiền Tam mới thả lỏng hai tay, sau đó lại dùng ngón tay điểm hắn một cái.
Vào đúng lúc này, từ phía xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Hai người nhìn sang, thấy đó là một gã thợ săn hơi gầy gò.
Tiền Tam lại để mắt tới gã thợ săn này, sau đó kéo chó vàng về và vô tư đi tới.
Lý Nguyên lợi dụng cơ hội, nhanh chóng rời đi.
Hắn biết ý đồ của Tiền Tam.
Một mình đi đến ngọn núi thứ hai, có lẽ là không dám, vì vậy hắn muốn tìm một người đi trước mở đường. Trước khi đi, Tiền Tam chém gió hoa hoè hoa sói, tới lúc đi có khi lại lấy ngươi làm bia đỡ đạn.
Hơn nữa, ngọn núi thứ hai còn là một nơi “hủy thi diệt tích” thiên nhiên.
Giết người rồi vứt xác, trong thời gian ngắn sẽ hấp dẫn dã thú tới kéo xác đi nơi nào còn không biết.
Coi như đi báo quan cũng không có ích gì. Đầu tiên, quan sẽ không lập hồ sơ hay thẩm vấn gì, hiện tại trong những năm nạn đói này, gác lại vụ án mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường.
Thậm chí nếu không gác lại, thì đến khi đi tới phía sau ngọn núi thứ hai cũng không thể tìm thấy thi thể.
Ngay cả khi tìm thấy, thi thể đã bị dã thú ăn mất từ lâu, tác dụng của ngỗ tác cũng không còn, vậy rốt cuộc là do người giết hay là dã thú giết đây? Thực sự không phân rõ được.
Cho nên, tám chín phần mười là, huyện lệnh biết người mất tích ở phía sau ngọn núi thứ hai (*nhị trọng sơn), nhưng ngay cả điều tra cũng không muốn, liền kết án luôn.
Sau khi Lý Nguyên rời đi, hắn không đi theo đường lớn, mà vòng qua ngã rẽ quay về nhà.