Cuộc đấu đá của hai người bị gián đoạn bởi âm thanh nhận tiền từ điện thoại của Tô Mộc, Tô Mộc không chút lưu luyến cuộc chiến mà lấy điện thoại di động ra.
Lăng Hạo: "..."
"Con nhóc thúi, cốt khí của em đâu?"
"Có tiền." Tô Mộc nhìn số tiền được chuyển vào tài khoản kia, là từ Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm, mười chín vạn với khoản tiền chuyển trước đó, cộng lại là một số tiền lớn.
Tô Mộc gửi chiến thuật cho hắn ta.
Lăng Hạo nhìn thấy hết tất cả, cười gian xảo nói: "Ai nhìn thấy có phần, chia đôi."
Một số tiền lớn như vậy, anh có thể mua những món đồ anh bỏ vào giỏ hàng từ lâu, mà vẫn còn đủ ăn.
Ánh mắt nguy hiểm nhìn Lăng Hạo, liền ở trước mắt Lăng Hạo chuyển toàn bộ số tiền vào thẻ ngân hàng chỉ có cô biết mật mã.
Lăng Hạo tức giận, đưa tay muốn cướp điện thoại của cô, nhưng Tô Mộc nhanh chân giẫm lên chân anh.
"Úi —— đau đau đau..." Tiếng kêu bi thảm của Lăng Hạo truyền đến.
"Con nhóc thúi, em muốn mưu sát người à."
"Ồn ào." Tiếng hét của Lăng Hạo từ trên đỉnh đầu truyền đến, âm thanh có chút chấn động màng nhĩ, Tô Mộc xoa xoa lỗ tai.
"Cứ ồn ào, cứ ồn ào với em, đau chết đi mất, em đối xử với anh trai thân yêu như vậy hả? Anh sẽ nói cho ba mẹ, em ngược đãi anh! Em chờ xem, đừng cho là anh không dám nói, một lát anh liền gọi điện thoại..."
Người chụp ảnh còn chưa đi xa nghe được âm thanh, quay đầu lại nhìn bóng dáng hai người xa dần, lắc đầu cười, hai người này, thật đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Lăng Hạo lải nhải suốt, Tô Mộc làm lơ tất cả, vừa ra khỏi cổng trường đại học Triều Dương, trước mặt xuất hiện hai gã đàn ông cao lớn, Tô Mộc lười nhác ngẩng đầu nhìn lại.
Hai người hung ác nhìn Lăng Hạo bên cạnh cô.
Cô đang muốn im lặng bỏ đi, thì bị Lăng Hạo kéo cánh tay lại, giống như đứa trẻ con mở miệng cáo trạng: "Em gái, chính là hắn, lúc nãy xếp hàng chờ tuyển chọn hắn mắng anh, còn động thủ đánh anh, em nhìn nè, vết thương nhỏ trên tay chính là bị hắn đánh!"
Lăng Hạo nhìn thiếu niên mặt đầy mụn đứng phía sau hai gã đàn ông to lớn kia, trên tay lộ ra vết thương chỉ trầy chút da.
"Ha ha, vừa rồi không phải còn rất lợi hại sao, hiện tại lại nhát gan như vậy? Còn cáo trạng với em gái, hôm nay cho dù mày lấy bà cô ra làm lá chắn cũng vô ích." Thiếu niên phun một ngụm nước bọt, nhìn Lăng Hạo với ánh mắt khinh miệt hung ác, hôm nay hắn khiến cho mình xấu hổ, hại bản thân mất tư cách tuyển chọn, vậy thì hôm nay sẽ khiến cho hắn nằm ngang ra ngoài!
"Em gái, bọn họ uy hiếp chúng ta." Lăng Hạo ngạo kiều ngẩng đầu, cho bọn họ một ánh mắt khiêu khích.
"Tự mình giải quyết." Tô Mộc muốn rút cánh tay mình ra, nhưng vào lúc này Lăng Hạo đột nhiên sức lực trở nên mạnh hơn, nắm thật chặt, ánh mắt cô tối sầm lại.
Lăng Hạo nhận thấy ánh mắt Tô Mộc không đúng, lập tức buông tay ra, thấy Tô Mộc muốn không liên quan mà đứng bên cạnh, lúc này anh làm một hành động không muốn sống.
Thừa dịp lúc Tô Mộc không cảnh giác, dùng sức đẩy Tô Mộc đến trước mặt hai gã đàn ông to lớn, sau đó... Chạy.
Chạy...
"Em gái, anh ở nhà chờ em." Trước khi mọi người kịp phản ứng, Lăng Hạo đã chạy như bay, cách xa 100 mét.
A ha ha ha...
Anh thật quá mức... Cơ trí.
Cửu Thiên Tuế cười đến co giật: 【 Anh trai cực phẩm, a ha ha ha... Cười muốn chết bổn hệ thống. 】
Lần này ký chủ tính sai rồi, a ha ha...
Sao nó lại thích xem mấy cảnh này như thế?
Tô Mộc xém chút nữa ngã vào người hai gã đàn ông to lớn, nhưng cô phản ứng nhanh tránh người sang một bên, lập tức ổn định cơ thể.
☆☆☆☆☆
17/1/2022