Đối với cảnh tượng bên kia, Tô Mộc nghiêng mắt nhìn, sau đó cảm giác trên chân có một lực đạo đè xuống, suýt chút nữa một cước đạp qua, nhìn thấy là Lạc Nhan, đúng lúc dừng lại.
"Suỵt, mỹ nhân tỷ tỷ, ta nhìn chút, xem tình huống hiện tại ra sao?"
Cả người nàng nằm sấp trên mặt đất, một tay dừng trên giày Tô Mộc, tay kia vén một góc khăn trải bàn lên, dưới sự yểm hộ của làn váy Tô Mộc, nhìn tình huống bên kia, trong miệng còn lẩm bẩm nói.
"Thật là trời cũng giúp ta, thế nhưng đánh nhau rồi, đánh đi đánh đi, đuổi theo ta mấy canh giờ cũng không ngại mệt, xem các ngươi đuổi theo..."
Chưởng quầy bên kia cùng mấy đại hán đánh nhau, chưởng quầy thực lực nghiền áp, mấy đại hán bị đánh ngả nghiêng trên mặt đất kêu đau.
Chưởng quầy để râu dê, trong mắt lóe lên khôn khéo, nhìn mấy đại hán, vỗ vỗ tay: "Mấy vị đến khách điếm của ta tìm kiếm, dọa khách nhân còn làm hỏng bàn ghế trong khách điếm, Tiểu Lưu, tính thử xem, những thứ này cần bồi thường bao nhiêu ngân lượng?"
"Ta, chúng ta là tới tìm người, không phải gây sự, thật sự không phải." Đại hán vội vàng giải thích.
Bọn họ nào biết chưởng quỹ thoạt nhìn yếu đuối thế nhưng thực lực cao như vậy, mấy đại hán Trúc Cơ kỳ bọn họ bị đánh đến không hề có sức phản kháng.
"Tìm người? Người các ngươi đang tìm ở đâu?" Chưởng quầy hỏi.
Tiểu Lưu đang gạt bàn tính ở quầy tính tiền phía sau ngẩng đầu nói: "Chưởng quầy, người bọn họ tìm, đang trốn dưới bàn Vân cô nương."
Lạc Nhan nhìn trộm: !?
"Nhìn đi, vị tiểu ca này có thể làm chứng, chúng ta thật sự là tới tìm người." Đại hán giống như được cứu rỗi, cảm kích nhìn Tiểu Lưu.
Chưởng quầy nhìn Tô Mộc bên kia, vừa lúc đối diện với con ngươi của cô.
Mọi người đều nói rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng đôi mắt mà hắn nhìn thấy, lại là hoang vắng trong thế gian.
Một cô nương nhìn tuổi còn khá nhỏ, lại có sự từng trải và giác ngộ như vậy?
Không, đây hẳn không phải là một tiểu cô nương, là một tiền bối cấp bậc cực cao, có lẽ tuổi thật đã đạt tới mấy trăm tuổi, nhưng khuôn mặt chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.
Chưởng quầy khẳng định suy nghĩ của mình, chắp tay giọng điệu khách khí nói: "Vân cô nương, quấy rầy rồi."
Tô Mộc khẽ gật đầu đáp lại: "Không ngại."
Chưởng quầy xoay người, nói: "Vào khách điếm của ta, chính là khách nhân của ta, cho dù các ngươi tìm người sốt ruột hơn nữa, cũng không được ở nơi này gây sự, Tiểu Lưu, tính ra bao nhiêu?"
Tiểu Lưu nói: "Chưởng quầy, đã tính xong, tổng cộng là 30 tinh thạch cấp thấp."
Ở Phàm giới tiền tệ lưu thông là tinh thạch, tinh thạch chia làm cấp thấp, trung cấp, cao cấp, lên trên nữa chính là linh thạch, linh khí trong linh thạch có thể cho tu chân giả hấp thu, linh thạch tương đối khó gặp, gặp phải đại đa số đều sẽ khảm lên vũ khí, tăng cấp bậc vũ khí.
Ba mươi tinh thạch cấp thấp, là chi tiêu một tháng của người bình thường.
Mấy đại hán này là người làm nhiệm vụ lính đánh thuê, tiền công một tháng trung bình cũng chỉ có ba mươi tinh thạch cấp thấp, nghe thấy bọn họ phải bồi thường ba mươi tinh thạch cấp thấp, đều biện giải, bọn họ cho dù đánh nát mấy cái bàn ghế kia, nhiều nhất cũng chỉ là hai ba tinh thạch cấp thấp mà thôi.
"Các ngươi cũng không hiểu, bàn ghế trong khách điếm, đều là do ta tự mình đi chọn gỗ, nguyên vật liệu cực kỳ quý hiếm..."
Chưởng quầy siêu cấp lừa gạt, đem bàn ghế của mình nói đến thiên hạ có một không hai.
【 Ký chủ, hệ thống đột nhiên cảm thấy cô rất có lương tâm. 】Đối với sự lừa gạt của chưởng quầy, Cửu Thiên Tuế phát ra cảm khái.
Không ngốc cũng có thể nhìn ra, chưởng quầy chính là mượn cơ hội hố mấy người này, đem bàn ghế kia lừa gạt đến trên trời dưới đất có một không hai.
Tài ăn nói không tệ, chỉ là mục đích không thuần khiết.
☆☆☆☆☆
06/09/2022