Bên kia, Husky phát hiện hổ biến dị thật sự đã chết, nhanh chóng móc tinh hạch ra, cả người đều dính vết máu, giống như vừa mới tắm máu.
Nhìn viên nhỏ trong suốt, Husky ngửi thấy một mùi hương.
Cảm giác ăn rất ngon, nó liền cho vào miệng, nhưng nuốt không xuống.
Khi Husky cho vào miệng, lại cảm thấy hương vị thật nồng đậm, cảm giác có một cổ lực lượng đang triệu hoán nó.
"Husky, lại đây." Tô Mộc ở cửa sổ xe kêu lên.
"Gâu gâu..." Bổn Husky đã biết, bổn Husky tới liền.
Ách...
Thứ trong miệng nó đâu rồi!?
Husky sững sờ, tinh hạch vừa nãy còn ở trong miệng nó đâu?
Nhìn trái nhìn phải, quay đầu tìm kiếm.
Bên trong xe lúc này.
Tư Khế và Tô Mộc giằng co, sau đó Tô Mộc đưa ra yêu cầu, hắn có thể đi theo, nhưng phải trả phí, Tư Khế đáng yêu vừa nghe cô nói đồng ý, trong lòng tràn đầy vui mừng liền đáp ứng.
"Mộc Mộc muốn gì? Em có rất nhiều đồ vật, đều cho chị, của em chính là của chị, chỉ cần Mộc Mộc muốn, em đều cho chị." Hắn cười ngây ngô, chỉ nghĩ nở một nụ cười thật đẹp.
"Ừm, đều lấy ra." Tô Mộc mở miệng.
Tư Khế đáng yêu bắt đầu lấy đồ vật ra bên ngoài.
Nhân cách thứ hai kịp thời xuất hiện, cười lạnh nói: "Nữ nhân này không có ý tốt, cái đồ ngốc này, nhìn không ra sao?"
"Em mặc kệ, Mộc Mộc muốn, em đều cho."
"Nhất ca, anh còn không mau ra quản tên ngốc này, chúng ta đều bị hắn bán đứng."
Tư Khế tri thức uyên bác xuất hiện: "Tô Mộc tiểu thư, em là bạn gái của tôi, nếu em muốn tôi tất nhiên sẽ cho, nhưng em có nên làm tròn bổn phận của một người bạn gái hay không?"
Chu Tử Nghiên phía sau hoang mang.
Đây là... chuyện gì đang xảy ra!?
Là cô bị ảo giác, hay thế giới này quá huyền huyễn?
Người đàn ông này lầm bầm thay đổi ba loại giọng điệu, mà vẫn tự nhiên như vậy, chẳng lẽ đây là chứng đa nhân cách?
Đều biết sự tồn tại của đối phương, nhưng lại ở chung hòa hợp như thế, thật sự khó có được.
"Nếu làm giao dịch, hiển nhiên tôi sẽ làm được, xin Tư Khế tiên sinh chớ quên." Tô Mộc nhàn nhạt mở miệng.
"Đương nhiên, Tô Mộc tiểu thư, em sẽ dần dần thích tôi." Hắn thân sĩ mỉm cười, cao quý lễ độ.
"Nằm mơ." Tô Mộc trả lời.
Giờ phút này, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng của Husky.
"Gâu gâu..." Bổn Husky tới đây.
Husky tới rồi, chỉ là thân mình bẩn thỉu, ánh mắt mơ hồ không dám nhìn Tô Mộc.
"Tinh hạch."
"Gâu gâu gâu... Gâu gâu gâu gâu... Gâu gâu..."
Tinh hạch... Tinh hạch biến mất, bổn Husky cũng không biết tại sao lại không thấy tăm hơi, bổn Husky rõ ràng đã đào ra, chỉ là bổn Husky ngậm ở trong miệng, khi cô vừa kêu bổn Husky, bổn Husky vừa quay đầu lại, nó liền biến mất, bổn Husky tìm, mà tìm không thấy...
Husky điên cuồng gào thét.
Chu Tử Nghiên không biết sao lại thế này, cho rằng Husky nổi điên.
Tư Khế lại đột nhiên dùng một đôi mắt ngây thơ thanh triệt nhìn Husky, nói: "Ngươi không được hung hữ với Mộc Mộc, Mộc Mộc là của ta! Ngươi còn hung dữ, còn hung dữ... Ta, ta sẽ ăn ngươi luôn!"
Husky liếc mắt nhìn Tư Khế: "Gâu gâu gâu... Gâu gâu..."
Ngươi mới hung hữ, bổn Husky đang câu thông với thú hai chân, muốn ăn bổn Husky, ngươi hãy hỏi thú hai chân một chút xem coi có đồng ý hay không nha!
Bổn Husky chính là Husky của cô ấy.
"Mộc Mộc, chị xem, nó hung dữ với em, ngươi hung dữ với ta thì có thể, nhưng không được hung dữ với Mộc Mộc, Mộc Mộc chính là bạn gái của ta." Hắn tức giận nói.
"Gâu gâu gâu..." Bạn trai là cái gì? Có thể ăn sao? Ngươi còn dám làm người xấu cáo trạng trước, là ngươi hung dữ với bổn Husky trước, còn dám hung dữ với bổn Husky, bổn Husky sẽ ăn ngươi, một ngụm nuốt chửng luôn!
☆☆☆☆☆
12/04/2022