Bọn họ đang ngồi ăn kem ly thì đột nhiên bị một nhóm nam sinh cản lại.
Kem ly trên tay bọn họ bị cướp đi và rơi xuống mặt đất.
“Mấy người làm gì thế!?” Nữ sinh A chống eo tức giận.
“Làm gì à? Tay cầm số tiền mà bọn tôi thua ngày hôm đó mà các cô vẫn sống vui vẻ thế nhỉ?” Nhóm nam sinh đang cười nhưng lời nói lại rất khó nghe.
“Đấy là do mấy người khiêu khích trước, thua bởi Bạch Cập cũng xứng đáng.” Nữ sinh B không cam lòng yếu thế.
“Vậy cơ à? Vậy bây giờ cậu gọi Bạch Cập của cậu tới đây, chúng ta thi đấu cái khác, đánh nhau một với một thì thế nào? Một mình cậu ta đánh với bọn tôi, nếu thua thì trả gấp đôi tiền đặt cược ngày hôm đấy.”
“Mấy người đúng là không có liêm sỉ.” Các nữ sinh khinh bỉ nói.
Tô Mộc vốn định lên xe đi tới, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng rõ ràng vang lên trong bãi đỗ xe trống trải: “Nghe nói mấy người muốn đánh một với một, thắng lấy gấp đôi tiền đặt cược hôm đó.”
“Ồ ~ đây không phải là bạn học Bạch, nam thần trong mắt các học muội đấy à? Anh hùng cứu mỹ nhân, cậu cứ đánh thắng bọn tôi rồi nói tiếp, đến lúc đó thì đừng……”
“Bộp ——” Nam sinh còn chưa nói xong đã bị thứ gì đó ném vào mặt.
Cúi đầu nhìn……
Là, một túi băng vệ sinh chưa bị mở ra!!!
“Bộp, bộp, bộp ——”
“Bạn học Bạch chạy mau.” Nữ sinh A ném tất cả băng vệ sinh trong túi vào nhóm nam sinh làm yểm hộ, vừa chạy vừa nói với Tô Mộc.
Các nam sinh:……
Nhìn đống băng vệ sinh lẳng lặng nằm dưới đất, bọn họ chỉ cảm thấy trong đầu có hàng nghìn con ngựa đang chạy như điên.
“Các cậu đi trước đi.” Tô Mộc bình tĩnh bước về phía nhóm nam sinh, đạp lên băng vệ sinh rơi rụng trên mặt đất tới trước mặt bọn họ.
“Một đánh một hay là cùng xông lên?”
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì của cô, các nam sinh nghiến răng nghiến lợi: “Một mình đánh thì sợ cậu thấy bọn tôi coi thường cậu, đương nhiên phải cùng lên rồi.”
“Được thôi.” Tô Mộc chậm rãi móc ra một cây súng nhỏ tinh xảo, môi mỏng khẽ mở, “Cho dù chết hay là bị thương, tiền đặt cược vẫn như vậy.”
“Đừng tưởng lấy một cái súng giả ra để hù dọa làm bọn tôi sợ.” Nam sinh đứng đầu cười ha ha.
“Vậy thì thử xem.”
“Cạch.” Tô Mộc bấm chốt an toàn.
Cô ngước mắt đảo qua đám người, ánh mắt lạnh nhạt đó nhìn bọn họ như... đang nhìn người chết vậy.
“Ực ——”
Có người nuốt nước bọt.
Phía sau có nam sinh nhỏ giọng nói:
“Anh Thiên, hình, hình như đây là súng thật đó, em nghe thấy tiếng lên đạn.”
“Bạch Cập là người nhà họ Bạch, nhà, nhà họ Bạch làm gì…… Cậu ta thật sự có thể mang súng bên người đó.”
Trong lúc bọn họ đang thảo luận thì giọng nói của cô vang lên.
“Bắt đầu.”
Bàn tay từ từ nâng lên.
“Bùm——”
“Bùm ——”
Đám nam sinh lập tức quỳ xuống trước mặt cô: “Bạn học Bạch, vừa nãy bọn tôi chỉ nói đùa thôi.”
“Đúng đúng, đang nói đùa mà.”
"Bọn tôi sai rồi, sau này thật sự không dám nữa.”
“Không dám nữa, cậu ta cho bọn tôi đi.”
……
Tuy gia cảnh của những nam sinh này khá tốt, nhưng cuối cùng cũng chỉ là những thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, nào đã nhìn thấy súng thật đạn thật. Bọn họ không muốn vì cậy mạnh mà phải chết sớm đâu.
Không khí im ắng, Tô Mộc cất súng rồi xoay người đạp lên đống băng vệ sinh đi xa.
Phía sau vừa truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Cô dừng bước, quay đầu lại.
Được đăng tại webtruyen