Editor: Tieen
Tư Khế nhìn theo bóng lưng của cô, nụ cười thân sĩ trên mặt không chút dao động.
Nhưng ngay sau đó biểu cảm trên mặt liền tan vỡ, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất: "Mộc Mộc... Mộc Mộc không dẫn em đi cùng, chán ghét cô gái kia, chán ghét Husky!"
Không có con sủng vật Husky ở đây, Mộc Mộc vẫn không thích hắn, thật đau lòng.
"Ngu ngốc, tranh với một con chó làm cái gì." Tư Khế nhân cách thứ hai lạnh lùng nói.
"Chán ghét Husky, chán ghét anh, vì sao Mộc Mộc không thích em..."
"Bởi vì cậu ngốc."
"Anh mới ngốc, anh ngốc nhất, Mộc Mộc không thích em, em liền khóc, em muốn khóc."
"Ngu ngốc, không được khóc! Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ gϊếŧ nữ nhân kia!" Bởi vì một nữ nhân mà khóc, ném mất mặt mũi.
"Đại ca, lão nhị uy hϊếp em, hắn muốn gϊếŧ Mộc Mộc, em cũng không muốn sống." Nhân cách thứ ba đơn thuần đáng yêu ủy khuất cáo trạng.
"Ngu ngốc." Nhân cách thứ hai hừ lạnh, khinh thường nhân cách thứ ba vì một nữ nhân muốn chết muốn sống.
"Hừ hừ hừ hừ hừ..." Hắn sẽ hừ, hắn muốn hừ, hơn nữa hắn hừ nhiều hơn hắn ta.
Nhân cách thứ hai: ... ngu ngốc ấu trĩ.
Nhân cách thứ hai khinh thường tranh cãi tiếp với nhân cách thứ ba.
Nhân cách thứ nhất thân sĩ từ từ mở miệng: "Tô Mộc tiểu thư đã đi xa."
Nhân cách thứ ba lập tức thu hồi những cảm xúc khác, nhìn tấm lưng đi ngày càng xa của Tô Mộc, hắn nhanh chân đi theo.
Mưa trút xuống đánh vào người có chút đau đớn, nhưng hoàn toàn không rảnh lo đến, giờ phút này hắn chỉ muốn đuổi kịp cô gái phía trước.
Sợ mình bị cô ném đi, hoặc sợ cô ném mình đi.
"Mộc Mộc, một cây dù đủ không? Không đủ thì chỗ em vẫn còn."
Khi Tư Khế đuổi kịp, cả người đã bị mưa xối ướt đẫm, mái tóc rũ xuống trên mặt, nước mưa theo sợi tóc chảy dọc xuống sườn mặt góc cạnh.
Hắn cười ấm áp nhìn Tô Mộc, đôi mắt biết cười không chứa bất kỳ tạp chất nào, chỉ có hình ảnh của người con gái, rõ ràng trong sáng.
Tô Mộc quay đầu lại, đối diện với đôi mắt ấy, một cái liếc mắt nhìn xuyên thấu con ngươi, thần sắc vui sướng như muốn từ chỗ sâu dưới đáy mắt tràn ra, khiến Tô Mộc hơi ngẩn ra vài giây.
Lần đầu tiên, Tô Mộc tin vào câu nói mắt kính chính là cửa sổ tâm hồn.
Cũng là lần đầu tiên, Tô Mộc cảm thấy mình bị mù.
Cái người đàn ông ba nhân cách này, nguy hiểm hàn lệ phúc hắc xảo trá...
Làm sao có được đôi mắt thanh triệt* như vậy.
*Thanh triệt: trong sáng, đôi mắt trong veo ngây thơ.
Thanh triệt như ấn vào hồn phách của Tô Mộc, thanh triệt đến mức vui sướng kia đều nhiễm vào con ngươi Tô Mộc
Tư Khế cười, nhận thấy Tô Mộc đang nhìn hắn, thì càng cao hứng.
Mộc Mộc đang nhìn hắn, sự chú ý của Mộc Mộc đang ở trên người hắn...
Tô Mộc dời ánh mắt, nhìn dù trên tay hắn, môi khẽ mở: "Không cần."
Quay đầu lại, làm lơ hắn đang vui sướng cùng với bộ dáng bị mưa xối ướt, Tô Mộc dẫn theo Chu Tử Nghiên tiếp tục đi về phía trước.
"Chị Tô Mộc, Tư đại ca..." Chu Tử Nghiên muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu tình của Tô Mộc, yên lặng đem lời muốn nói vừa đến bên miệng nuốt trở vào.
Khóe mắt trộm nhìn Tư Khế phía sau, cảm nhận được ánh mắt u oán của hắn, nhìn lại cây dù trên đỉnh đầu mình, đột nhiên sinh ra một cảm giác tội lỗi.
Có phải chị Tô Mộc cãi nhau với Tư đại ca hay không, chị Tô Mộc vẫn luôn xa cách Tư đại ca, tuy rằng Tư đại ca nhân cách phân liệt, thường thay đổi tính cách, hơn nữa thái độ mỗi tính cách đối xử với chị Tô Mộc đều không giống nhau.
Nhưng mà, rõ ràng Tư đại ca rất thích chị Tô Mộc, còn chị Tô Mộc thì...
Ít nhất cho đến bây giờ, cô cũng chưa nhìn ra tâm tư của chị ấy.
***
Tieen: Ét o ét... mỗi bình chọn và cmt của các nàng chính là động lực cho tui á.
☆☆☆☆☆
16/06/2022