Cúi người, ở bên tai Tô Mộc thấp giọng, "Ngươi muốn đem quyển bí tịch này bán cho người nào? Đã tìm được người bán tốt chưa? Nếu bán xong, đừng quên đưa phí bịt miệng cho bản thần y."
Tô Mộc nghiêng đầu, cùng Thanh Thời bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi chỉ cách có một mm, lông tơ trên mặt đều phá lệ nhìn thấy rõ ràng, hơi thở đan xen lẫn nhau.
Nhìn vào đôi mắt thanh lãnh của nữ tử, tim của Thanh Thời bỗng nhiên đập lỡ một nhịp.
Cuống quít đứng dậy, dãn ra khoảng cách giữa hai người.
"Đừng dựa quá gần." Tô Mộc lạnh lùng nói, nếu gần quá sẽ dễ dàng kích phát tính phòng ngự của cô.
Thanh Thời mặt mày khẽ nhếch, môi mỏng gợi lên một độ cong, trêu chọc nói: "Như thế nào? Sợ sẽ mê luyến bản thần y sao? Bản thần y phong lưu phóng khoáng như thế, tựa như thiên nhân, cho phép ngươi thích."
Mới vừa rồi tại sao hắn lại muốn trốn?
Hắn thấy bản thân như một đại nam nhân làm ra vẻ.
"Không, ồn ào." Cô không điếc, không cần dựa gần như vậy nói chuyện.
Thanh Thời: "..."
Nhìn thấy cô một chút thẹn thùng của nữ tử cũng không có, làm hắn hoài nghi mị lực của mình, sờ sờ mặt.
A ha...
Hiện tại, hắn dịch dung, một bộ dáng bình thường không thể bình thường hơn, khó trách cô không có cảm giác.
"Bất quá, tiểu nha đầu, ngươi làm thế nào nhận ra bản thần y?"
Hắn tự nhận thuật dịch dung trong thiên hạ này hắn thứ hai không có người dám nhận thứ nhất.
Tô Mộc vẫn lật xem bí tịch, không để ý đến hắn.
Thanh Thời sờ sờ cằm, từ ống tay áo lấy ra một thỏi bạc, ném tới tay cô...
"Nha đầu, sao ngươi nhận ra bản thần y?"
Cô cũng không ngước mắt lên, cất bạc trong tay, mở miệng: "Thứ nhất, ánh mắt của ngươi; thứ hai, tay cùng mặt không hợp; thứ ba, mùi thuốc trên người ngươi; thứ tư, khi ta lấy độc dược ra, ngươi trốn rồi."
Thanh Thời: "..."
Nhiều sơ hở như vậy?
Nhìn đôi tay của mình, lần sau dịch dung nhất định phải chú ý đến tay; mùi thuốc trên người thì sẽ dùng mùi hương khác bao trùm lên; còn đối với đôi mắt chất lượng tốt làm người đã gặp qua là không quên được này, cũng không có biện pháp nào.
"Ngày đó ngươi lấy lọ độc kia ra, chính là phấn hóa cốt, bản thần y không né, hiện tại còn có thể đứng ở chỗ này sao?" Phấn hóa cốt đó là dùng để gϊếŧ người hủy thi diệt tích.
Đáng tiếc, hai lọ thuốc hắn có được, lại bị chính mình làm mất, chính là chui vào túi của nha đầu này.
"Bất quá nha đầu, ngươi hiểu biết bản thần y như vậy, còn nói không phải mê luyến bản thần y?"
"Đúng vậy, nử tử nào có thể chống lại khi nhìn thấy dung nhan của bản thần y. Cho nên ra ngoài ta mới phải dịch dung, nếu không nử tử khắp thiên hạ đều đơn phương tương tư bản thần y, như vậy ta sẽ thấy tội lỗi lắm."
...
【 Thần y này có nhiều nhân cách ghê, vừa tự luyến vừa nói nhiều. 】Còn rất thông minh, vậy mà nhìn ra ký chủ muốn làm cái gì, còn biết dùng ngân lượng để nói chuyện với ký chủ.
Ai ~ tại sao nó không làm được?
Nhân loại a... Chính là phiền toái.
Nó vẫn nên tự mình thăng cấp an ủi một chút.
Ở thời điểm Thanh Thời tự luyến nhắc đi nhắc lại, Tô Mộc đã đọc xong bí tịch, đứng dậy.
Nhìn thấy Thanh Thời, nghi hoặc: "Sao ngươi còn ở đây?"
Thanh Thời: "..."
Những gì hắn vừa nói, đều bị gió thổi bay đi, đúng không?
"Nha đầu, nghe qua một câu này chưa? Mời thần dễ dàng tiễn thần khó."
Hắn đường đường là thần y, người khác muốn mời đều không được, còn nha đầu này, lại vội vàng đuổi hắn đi.
Không được, hắn phải ở chỗ này ăn vạ.
"Ngươi có thể tiếp tục vân du thiên hạ."
Tuy rằng không biết hắn dịch dung cải trang lắc lư ở kinh thành làm cái gì? Nhưng chỉ cần không chiếm chỗ, cọ đồ ăn của cô là được.
"Bản thần y sẽ ở lại đây." Hắn cũng không chê ở cùng bọn người ăn mày, để xem cô đến tột cùng là muốn làm gì?
_______________
Tieen: hiuhiu mị đang ôn thi cuối kỳ nên hơi bận rộn không edit thường được, các nàng thông cảm ạ.
(ง°̀ロ°́)ง