Những người trong nhà bước ra ngoài, nhìn bầu trời, cười khà khà:
"Thời tiết quỷ quái gì thế này, trời lại sắp mưa rồi."
"May mà có vài đứa con gái, có lương thực dự trữ, chúng ta không cần sợ thời tiết quỷ quái này, đến buổi tối chúng ta phải đối xử tốt với các cô ấy mới được."
"Ơ hay, đám quân lính này còn dám chạy trốn? Không phải có dị năng ghê gớm lắm sao? Hiện tại sao chúng mày không sử dụng đi? Có bản lĩnh phóng ra thử coi."
"Ha ha ha ha... Bị nhốt phía dưới, không ít người có dị năng, nhưng không phải cũng đợi bị chúng ta ăn đó thôi."
"Lão đầu bếp, còn không băm nhanh lên nào, các anh em còn đang chờ ăn lẩu!"
...
Những lời thốt ra từ miệng bọn chúng đều là khinh thường tính mạng con người, mấy quân lính nhìn anh em bị chặt thành từng mãnh thịt, hốc mắt đỏ hoe, hung tợn trừng mắt bọn chúng, tức giận đến nổi gân xanh.
"Câm miệng!!!" Lục Sâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, đồng thời từ trong tay Lục Sâm, có vài đạo tia chớp bổ về phía bọn chúng.
"A!"
"A!"
Vài tiếng hét thảm thiết vang lên, một vài người ngã xuống đất, toàn thân bị sét đánh co giật.
Đến chết cũng không biết vì sao hắn có thể sử dụng dị năng?
Lục Sâm đã hận đỏ mắt, không nghĩ tới tại sao mình lại có thêm dị năng hệ lôi, lật tay dùng dị năng hệ lôi chặt đứt lồng sắt.
Trên tay giống như đang cầm hai roi điện, "xẹt xẹt xẹt..." Âm thanh dòng điện phát ra đặc biệt khϊếp người.
Gã đầu bếp bị dọa sợ, ngơ ngác đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn dòng điện đến trước mắt, sau đó cả người tràn ngập trong dòng điện, không hề chống cự vô lực ngã xuống.
Nghe được tiếng động, người trong nhà bước ra, nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng đầu vừa ló ra đã bị Lục Sâm đỏ mắt giải quyết.
Cùng lúc đó.
Bị nhốt bên khác là Trì Vũ, Chu Tử Nghiên và một vài cô gái, sau khi tỉnh lại Trì Vũ lấy đèn pin từ trong không gian ra, nhìn xung quanh thấy có vài phụ nữ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lỏa thể nằm ở đó, gầy guộc chỉ da bọc xương, hạ thân bắt đầu hư thối...
"Khà khà khà..." Tiểu mỹ nhân, chúng ta tới đây.
"Nói nhỏ chút, mày muốn bị đại ca nghe được rồi tẩn chúng ta một phát hả!?"
"Sợ cái gì, đại ca hiện tại đang chờ ăn thịt, chúng ta sảng khoái trước một lát, đại ca sẽ không biết đâu."
...
Trì Vũ và Chu Tử Nghiên thử sử dụng dị năng, đều phát hiện không thể được.
Mà hai gã kia miệng đầy lời lẽ dâʍ ô đã đi đến trước mặt, một cô gái khác run bần bật trốn phía sau Trì Vũ.
Cả hai cười dâʍ đãиɠ nhào tới...
"Pằng pằng pằng ——" Vài tiếng súng vang lên, hai gã kinh ngạc ngã xuống đất, mãi đến chết cũng không nghĩ đến, rõ ràng các cô không thể sử dụng dị năng, vũ khí trên người cũng đều bị đoạt, vì sao còn có vũ khí.
Tiếng súng là từ trên tay Trì Vũ phát ra, trên tay cô ta cầm một khẩu súng lục, họng súng vẫn còn bốc khói dưới ánh sáng đèn pin.
"Tiểu Vũ..." Chu Tử Nghiên kinh ngạc kêu.
Mới vừa rồi cậu ấy nói đèn pin đặt ở trong túi không bị lấy đi, nhưng cây súng này, cô nhìn thấy nó xuất hiện ở không trung!
"Ha ha a..."
Trì Vũ đột nhiên cười lạnh, nhìn Chu Tử Nghiên với ánh mắt không còn 'tỷ muội tình thâm', mà tràn đầy hận ý.
Chu Tử Nghiên bị dọa đến có chút ngây ngốc.
"Làm sao? Muốn cướp không gian từ trên người tao sao? Chu Tử Nghiên, sau khi cướp đi không gian của tao, có phải mày muốn cướp cả Lục đại ca đúng không?"
"Tiểu Vũ..." Chu Tử Nghiên muốn giải thích, nhưng lại bị Trì Vũ cắt ngang.
"Đừng kêu tên tao ghê tởm như vậy, nhìn thấy một bộ dáng ngốc bạch ngọt này, tao đã sớm phiền chán, nhìn thật ghê tởm!"
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm sét, khiến Trì Vũ sửng sốt một chút, ngay sau đó nghĩ đến đời trước Lục Sâm là song hệ dị năng, hiện tại có cơ hội khiến hắn thức tỉnh dị năng thứ hai.
Các cô sẽ nhanh chóng được cứu, không, là cô ta sẽ nhanh chóng được cứu.
☆☆☆☆☆
21/07/2022