Tần Vũ biết bởi vì thi đấu thất bại, tâm trạng của Hàn Thần Cảnh không tốt, cô ta đến gần nhào vào lòng ngực hắn, ôm eo hắn, khuôn mặt luôn lạnh lùng cao ngạo biến thành tình cảm dịu dàng.
"Thần Cảnh, đừng bởi vì một trận thi đấu mà phá hỏng tâm trạng của chúng ta, em không thích nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của anh." Giọng nói của Tần Vũ ở trong ngực hắn, hơi thở nhẹ thở vào lồng ngực, tê tê dại dại.
Hàn Thần Cảnh không kìm nổi lòng nâng cằm cô ta lên, tình ý diệu dàng nhìn nhau, khuôn mặt Tần Vũ liên tục đỏ ửng.
"Thần Cảnh... ưʍ..."
Khi hai người 'yêu nồng nàng', khó lòng tách rời, Tô Mộc dời ánh mắt nhìn Nhiễm Tiểu Bảo bên kia.
Nhiễm Tiểu Bảo ngồi cạnh cửa sổ không bao lâu, thì nhìn thấy Kinh Mặc đội mũ lưỡi trai đi đến.
"Tiểu Bảo, có chuyện gì vậy?" Kinh Mặc vừa trở lại chiến đội thì nhận được tin nhắn của Nhiễm Tiểu Bảo, nói là có chuyện muốn nói với anh ta, nghe giọng nói của cô ấy không tốt lắm, anh ta lo lắng rất nhiều, vội vàng chạy đến đây.
"Gần đây tâm trạng có chút không tốt lắm." Nhiễm Tiểu Bảo mất tự nhiên nói dối, vì không để Kinh Mặc phát hiện, đột nhiên rót của mình một ly rượu vang đỏ.
"Khụ khụ khụ..." Kết quả uống quá nhiều liền sặc.
Kinh Mặc bất đắc dĩ mỉm cười, đứng dậy thân mật vỗ lưng cô ấy: "Cẩn thận chút, em có chuyện muốn nói với anh à."
"Ừm." Nhiễm Tiểu Bảo ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ôn nhu của Kinh Mặc, không khống chế được tim mình đập nhanh, sợ cảm xúc của mình bị phát hiện, nhanh chóng cúi đầu.
Kinh Mặc cho rằng cô ấy buồn nên cúi đầu xuống, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô ấy, xoa đầu theo thói quen.
"Đồ ngốc, nói với anh, có chuyện gì vậy?" Tuy rằng hôm nay Kinh Mặc không đoạt giải quán quân thi đấu cá nhân khu vực, nhưng cũng không quá buồn rầu, ngược lại có một tâm trạng nhẹ nhõm lạ thường.
Vào lúc này lại bị Nhiễm Tiểu Bảo ảnh hưởng cảm xúc, Kinh Mặc hoàn toàn bỏ qua tâm trạng từ cuộc thi đấu cá nhân khu vực.
Kinh Mặc chờ Nhiễm Tiểu Bảo nói, nhưng Nhiễm Tiểu Bảo trông rất mệt mỏi và đau buồn, không nói lời nào.
Kinh Mặc gọi nước trái cây và bánh ngọt cho cô ấy.
"Nào, Tiểu Bảo, uống nước trái cây, tốt cho làn da, bánh ngọt của họ rất ngon, em nếm thử xem."
Nhiễm Tiểu Bảo gật đầu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại của mình.
Cô ấy nhìn thấy tin nhắn từ WeChat, là Tô Mộc gửi đến, nói với cô rằng Tần Vũ và Hàn Thần Cảnh đã ra ngoài.
Nhiễm Tiểu Bảo đột nhiên đứng dậy.
"Em, em đi toilet." Nhiễm Tiểu Bảo cầm lấy điện thoại trên bàn, vội vàng đi qua bàn ăn hướng về phía phòng vệ sinh.
Ánh mắt của Kinh Mặc nhìn theo bóng dáng của cô ấy.
Đột nhiên đồng tử co rụt lại, khi nhìn thấy Tần Vũ ôm lấy cánh tay Hàn Thần Cảnh, trên mặt hai người đầy ý cười.
Đây là lần đầu tiên, nhìn thấy vẻ mặt Tần Vũ dịu dàng tình ý như thế.
Kinh Mặc chỉ cảm thấy đáy lòng một trận mất mát.
Cô gái anh yêu... đã nhiều năm như vậy, cô sao có thể không hiểu anh vẫn luôn ở phía sau cô, chờ cô quay đầu lại.
Trước kia, bên cạnh cô không có người đàn ông khác, anh vẫn luôn cảm thấy mình có cơ hội.
Nhưng từ khi Hàn Thần Cảnh xuất hiện, anh biết rằng mình đã không có cơ hội, cho dù không có cơ hội, anh vẫn theo thói quen chú ý đến cô, chỉ cần cô cần, anh sẽ xuất hiện bên cạnh cô.
Không ngần ngại!
"A ——" tiếng hét chói tai truyền đến.
Âm thanh quen thuộc, khiến tim Kinh Mặc đập lỡ một nhịp, ánh mắt từ trên người Tần Vũ dời đi, đi tìm theo âm thanh.
Tần Vũ và Hàn Thần Cảnh cũng bởi vì âm thanh này, quay đầu nhìn lại, thì liền thấy Kinh Mặc.
Hai mắt của Hàn Thần Cảnh híp lại, sao mà ở đâu cũng có thể nhìn thấy Kinh Mặc?
Tần Vũ theo thói quen định chào hỏi, nhưng tay Hàn Thần Cảnh đặt trên eo cô ta siết chặt lại.
☆☆☆☆☆
28/1/2022