Cố chống lại cảm giác muốn ngồi xuống với hai chân mềm nhũn đến mức muốn đánh rắm, từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy tang thi trên mặt đất bị mình bắn chính xác vào đầu.
Cô có thể sử dụng súng sao!?
Đây là cô bắn chết!!!
Ý thức muốn sống mãnh liệt, khiến cô ấy học được cách sử dụng khẩu súng trong tay để bảo vệ bản thân.
"Đi thôi." Giọng nói của Tô Mộc từ ngoài cửa vang lên, dọa Chu Tử Nghiên giật mình, suýt chút nữa giơ tay nổ súng về phía cửa.
Khuôn mặt tái nhợt mỉm cười nhìn Tô Mộc, Chu Tử Nghiên nén lại sự bất lực chua xót, ổn định thân thể, bước ra khỏi nhà.
Ra cửa nhìn thấy một chiếc xe cũ nát, có thể tan thành từng mãnh bất cứ lúc nào, bên cạnh xe còn có mấy tang thi, hai chân Chu Tử Nghiên lại mềm nhũn, cả người muốn 'tiếp xúc thân mật' với mặt đất, Tô Mộc kịp thời đỡ cô ấy.
Chu Tử Nghiên ngẩng đầu lên, lại lần nữa bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cô, vẻ mặt bình tĩnh, như thể không có thứ gì trên đời có thể phản chiếu trong đôi mắt ấy.
"Lên xe." Giọng nói vẫn luôn không gợn sóng vang lên, Chu Tử Nghiên định thần lại, có một cảm giác an toàn không thể giải thích được, tâm trạng sợ hãi vừa rồi lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Đi theo phía sau Tô Mộc muốn lên xe, nhưng nhìn thấy đám tang thi sau xe 'như hổ rình mồi' nhìn mình, cô chần chừ nói: "Chị Tô Mộc, đám tang thi này..."
Tô Mộc nhàn nhạt nhìn thoáng qua, những tang thi kia lập tức biến thành đà điểu, tự cho rằng Tô Mộc không nhìn thấy bọn họ.
"Không sao, lên xe."
Chu Tử Nghiên thật cẩn thận lên xe, bất an nhìn ngoài cửa sổ: "Nhưng, đó là... đó là tang thi."
Tô Mộc đang ngồi ở vị trí lái khởi động xe, thản nhiên nói: "Ừ, tôi cũng vậy."
Chu Tử Nghiên: !?
What!?
Cô vừa mới nghe cái gì?
"Sao chị có thể là tang thi chứ? Đừng nói giỡn." Chu Tử Nghiên lau mồ hôi trên trán, trên khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười.
Chị Tô Mộc vẫn còn có tâm trạng nói giỡn với mình, đây là muốn tâm trạng mình bớt căng thẳng à.
"Tôi rất nghiêm túc."
Chu Tử Nghiên mỉm cười: "Cho dù chị là tang thi, vậy cũng là tang thi tốt."
Chu Tử Nghiên vốn chỉ nghĩ rằng Tô Mộc đang nói giỡn, sau khi ngồi trong xe xóc nảy lên đường đi đến thành phố nhỏ, nhìn thấy Tô Mộc lái xe xuyên qua giữa đám tang thi, nhưng không hề bị chặn lại, cô ấy kinh ngạc đến mức che kín miệng.
Tang thi nghe được tiếng động, còn ngửi thấy mùi con người, thật ra muốn xông tới, nhưng hơi thở nguy hiểm mãnh liệt phát ra khiến chúng nó không dám tới gần.
Tô Mộc dừng xe ở một cửa tiệm sửa xe, cô xuống xe, Chu Tử Nghiên cũng đi theo xuống xe, bám sát phía sau Tô Mộc, tuy rằng không biết tại sao những tang thi kia không tấn công các cô, nhưng trực giác nói cho cô ấy biết, theo sát Tô Mộc sẽ an toàn.
Cửa tiệm đã bị đập nát, tiến vào bên trong cánh cửa, Tô Mộc định thử bật công tắc đèn, không ngờ sau khi "Cạch" một tiếng, đèn trong tiệm sáng lên.
Xem ra trong tiệm có hệ thống phát điện riêng, ở mạt thế này tạm thời vẫn có điện.
"Grừ grừ grừ..." Cùng với ánh đèn, có một bóng đen lao thẳng về phía hai người bọn họ.
"Cút." Tô Mộc nghênh đón, lạnh lùng nói.
Trong khoảnh khắc Tô Mộc mở miệng kia, Chu Tử Nghiên nhìn thấy rõ ràng tròng mắt Tô Mộc đột nhiên u ám!!!
Cô, cô thật sự là tang thi!?
Trong đầu Chu Tử Nghiên mạnh mẽ tiêu hóa tin tức này.
Không, không đúng, tang thi sao có thể giống nhân loại như thế!?
Chu Tử Nghiên bán tín bán nghi nhìn Tô Mộc, ngay sau đó mỉm cười, mặc kệ cô là gì, từ lúc đi cùng nhau đến giờ, cô không có hại mình.
Nếu cô thật sự muốn gϊếŧ mình hay gì đó, cô ấy thậm chí sẽ không có cơ hội phản kháng.
Nghĩ như vậy, mọi cảm xúc của Chu Tử Nghiên đều tan biến.
***
Cuối tuần tui mới có thời gian với tâm trạng ra chương nè... mà nay edit hơi trễ nên có 1 chương thui... mai hứa ra nhiều hơn nhe.
P/s: Chốt lịch đăng truyện vào 2 ngày T7 & CN nha các nàng... số chương thì tùy vào năng suất và tâm trạng của tui nữa.
☆☆☆☆☆
26/2/2022